Luân Phong tỉnh dậy, lần theo mùi hương đi vào bếp, thấy anh đứng bên cạnh với bộ mặt nhem nhuốc, y vói gắng mà nhịn cười, anh chẳng hay biết gì, cùng cậu dọn đồ ra bàn ăn.
Nghiên Dương cúi đầu tiế tục nấu nướng, anh thấy cậu im lặng thì lấy làm lạ, đứng sang bên cạnh khoang tay hỏi:
- " Sao em không nhìn anh?"
- " Dạ."
Y ngẩng đầu nhìn trực diện vào anh, coa chút ngơ ngẩn, lắp bắp nói:
- " Tại…em đang nấu mà."
Anh nghiêng đầu nhướn mày, nửa tin nửa ngờ rồi cũng bỏ qua, xua tay.
- " Được rồi, anh đi tắm đây."
Nghiên Dương ngơ một lúc nhưng sau vẫn gật đầu.
- " Vâng. Anh đi tắm đi."
Anh vừa rời đi thì y đã nhanh chóng tắt bếp, ngó xem anh đã vào phòng tắm chưa rồi nhanh chóng vào phòng bản thân khoá trái cửa lại. Không ngoài dự đoán, tiếng gọi của anh vọng ra từ phòng tắm.
- " Nghiên Dương!"
Lyaan Phong chạy từ phòng tắm ra, không nhìn thất y, anh biết chắc rằng y đã trốn vào phòng liền chạy tới gõ cửa.
- " Tiểu quỷ, em ra đây cho anh!"
- " Không đâu, tại anh dỗi em trước mà!"
Anh cố xoay tay nắm cửa, hai người này thực sự như hai đứa trẻ con, không ai chịu nhường ai, anh muốn lộ cậu ra nhéo tai, cho rằng chiều cậu quá nên cậu đem anh ra bỡn cợt.
Sau cùng, không thấy động tĩnh nữa, y tưởng anh đã không còn giận nữa, nhưng lập tức nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3373446/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.