Sau một tuần trời vui vẻ chạy nhảy ở Bắc Kinh, tới cùng thì Nghiên Dương cùng Luân Phong cũng trở về Vân Nam, nơi đầu tiên tới khi về không phải nhà, hai người trực tiếp tới bệnh viện SX, nơi Gia Minh đang ở. Dành gần như cả buổi sáng nhắn tin tìm kiếm mà chẳng thể tìm nổi Gia Minh đang ở phòng bệnh nào, bệnh viẹn này cũng gọi là quá lớn, dù biết số phòng từ quầy lễ tân bệnh viện thì việc tìm căn phòng đó nằm ở đâu cũng là thử thách khó khăn, Luân Phong bị y kéo đi tìm vòng vòng muốn chóng cả mặt, chẳng nói gì vẫn im lặng để y kéo đi tìm người. Cuối cùng cũng tìm được phòng, hai người tới đúng lúc Lập Thành vừa ra về được một khoảng, phòng cũng đã tìm ra, nhưng người lại chẳng thấy đâu, điện thoại đồ đạc vẫn nằm nguyên trên giường, bệnh tình còn cố chấp chạy lung tung.
- ’’ Phòng đây còn người đâu mất rồi…’’
Nghiên Dương ngước hỏi anh, anh lắc đầu nhún vai, bất lực trả lời.
- ’’ Anh đi cùng em mà, hỏi vậy sao anh trả lời…’’
- ’’ Cái anh này…’’
Một lần nữa y kéo anh đi thêm một vòng, suýt nữa lướt qua Gia Minh thì nghe có âm thanh kì lạ, có vài người đứng ở đó, bóng lưng quen thuộc đang chuốc sự bực tức vào trong bờ tường kia, y tiến lên, mái tóc dài này ngoài Gia Minh ra thì làm gì có ai để như vậy, Nghiên Dương đặt tay lên vai người đối diện, kiến anh giật mình mà quay lại, 3 người ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3362213/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.