Cửa sổ bị gió thổi mở ra, rèm cũng bị thổi bay nhẹ, Sở Tiêu nằm gục bên bàn ngủ chẳng biết gì, Gia Minh vì gió lạnh mà tỉnh giấc, nhìn về phía cánh cửa. Qua khung cửa kính, bên ngoài tuyết rơi trắng xoá, chỉ là chẳng hiểu sao, tuyết rơi như vậy nhưng vẫn có nắng, sắc vàng ửng nhẹ trên nền tuyết.
Y tỉnh giấc cũng chẳng thể ngủ nổi nữa, cơ thể không còn nóng nhưng vẫn có cảm giác mệt mỏi, đầu có chút đau nhức. Lúc đó nghe có tiếng gõ cửa, Lập Thành từ ngoài bước vào cầm theo một túi gì đó, thấy y đã tỉnh ngồi trên giường, anh cảm thấy gượng gạo, hắng giọng để tạo chú ý, y quay lại thì anh ầm ừ hỏi.
-"… Cậu tỉnh từ bao giờ vậy?"
Y nhìn anh, gượng gạo im lặng một lúc thì cũng trả lời.
-" Vừa tỉnh dậy thôi, công việc ở cửa hàng ổn chứ…?"
-" Um, mọi chuyện xong hết rồi, không có gì quan trọng, cậu không cần quan tâm."
Lập Thành dịch ghế sang ngồi bên cạnh, đặt túi đồ bản thân đem tới để lên bàn, trong đó là trái cây cùng một ít nước, hình ảnh y khóc sướt mướt ôm lấy cổ bản thân làm anh cảm thấy có gì đó lay động, cũng vì từ lúc gặp tới giờ y rất cứng đầu, khó nói, bảo thủ, giờ lại hoảng sợ tới như vậy…
Anh vừa nhìn y vừa ngẩn ngơ nên cầm đồ không chắc, làm quả táo lăn xuống giường mới hoàn hồn trở lại, Gia Minh cũng chẳng biết anh bị gì, chỉ là thấy khá lạ…
-"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3362211/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.