Chàng trai nhỏ bé nằm thoi thóp cố gắng hít thở, căn phòng lạnh lẽo không phải điều làm y mệt mỏi, điều làm cảm thấy khó thở là bóng tối, khi y ngã xuống đã vô tình làm cánh cửa kho đóng sập lại, lúc đó đèn cũng tự động tắt, trong phòng chẳng có lấy một tia ánh sáng, cậu sợ hãi run cầm cập, tỉnh dậy cố hết sức đập vào cửa mong được cứu giúp, cửa kho chỉ có thể mở từ bên ngoài, y ngồi bên trong làm cách nào cũng không thể gỡ nó ra.
Lúc này y bất lực mà bật khóc, chuyện hôm ấy cũng không làm cậu sợ tới vậy, không có ánh sáng làm y mất đi sự tỉnh táo, chỉ còn trong đầu sự sợ hãi tột cùng.
Trong phòng bếp, Sở Tiêu đã quay lại, nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng thấy y đâu, thấy dáng vẻ ngờ nghệch của cậu ta, Lập Thành đứng nhìn không nổi liền hỏi:
- ’’ Cậu bị gì vậy?’’
Nghe hỏi thì cậu ta quay sang, gãi đầu gãi tai hỏi ngược lại anh:
- ’’ Anh có thấy Gia Minh đâu không?’’
Anh nhìn lên đồng hồ, cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
- ’’ Cậu ta không có trong phòng nghỉ à?’’
- ’’ Không ah, phòng nghỉ, nhà vệ sinh, kho trái cây cũng không có…?’’
- ’’ Cậu ta ở kho lạnh.’’
Lạc Diệp vừa từ ngoài bước vào cầm theo ít khăn lau chèn giọng vào, Lập Thành nghe thì khựng tay lại, nhìn về phía Sở Tiêu.
- " Cậu ta đi bao lâu rồi.?"
Sở Tiêu vừa liếc qua nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3362210/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.