Edit: kid1412h
***
Mục Phách nói xong, liền đi ra ngoài.
Giống như là bị đánh thức vì ồn ào trong lớp.
Diêu Uyển vội vàng lườm Gia Ngộ một cái "Xem như lần này cậu gặp may!"
Nói xong, cô ta nhanh chóng đuổi theo Mục Phách, khoảng cách cũng không tính là gần thế nhưng Gia Ngộ vẫn nghe được giọng điệu lảnh lót của cô ta.
Cô ta hỏi nơi Mục Phách muốn đi.
Mục Phách không trả lời.
Cô ta lại hỏi Mục Phách có muốn đi ăn vặt gì không.
Mục Phách cũng không trả lời.
Tiếp theo đó, Gia Ngộ không nghe được nữa.
Cô trở về bàn mình, vô cùng dứt khoát mà xé đi hai trang giấy đã bị ngòi bút làm rách kia. Thấy các bạn trong lớp vẫn còn đang sững sờ trong tâm lý hóng chuyện, cô tốt bụng mà nhắc nhở: "Các cậu không có việc gì làm sao?"
Người khác nghe được câu nói đó, cảm giác như một câu uy hiếp vậy! Hơn nữa bề ngoài của Gia Ngộ lại không được tính là trong sáng vô tội mà là lạnh lùng, ít nói nên câu nói đó đều chút ít đều hù dọa đến mọi người.
Gia Ngộ có chút ngây người mà nhìn vào hư không, cô đột nhiên mỉm cười.
Cũng thật thú vị đi.
Lúc cô ở Bắc Thành cũng từng có nữ sinh vì Thẩm Hành mà gây chuyện với cô.
Nhưng việc đó thì có ích gì chứ?
Cô với cả hai người ( Thẩm Hành và Mục Phách) đều chẳng có một chút ái muội nào.
*
Thời tiết ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/2354698/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.