🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
p>Lúc này Thẩm Nghiên giống như cô giáo mẫu giáo, phía sau dẫn theo một đám trẻ con, trong tay đứa nào cũng cầm dây thừng, cứ như xâu quả bầu vậy, cảnh tượng này cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Thực sự là... có chút kỳ quặc.

Hơn nữa cô gái dẫn đầu có ngoại hình rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn trịa, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong veo, cô rất nghiêm túc dặn dò bọn trẻ, không được chạy lung tung, bảo mọi người nắm lấy dây thừng.

"Lát nữa mọi người mua xong thì ra ngoài nhé, cô sẽ thưởng kẹo cho, ai đến trước được trước đấy!"

Thẩm Nghiên vừa nói xong, bọn trẻ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

"Vâng ạ, chị Thẩm Nghiên, lát nữa bọn em sẽ ra ngay."

Thẩm Nghiên đứng ở cửa hàng cung tiêu, nhìn một đám trẻ con đi vào, lượn lờ trước quầy kính, dường như đang do dự không biết nên mua kẹo gì.

Có đứa bắt đầu giục người bên cạnh: "Mua nhanh lên, mua xong chúng ta phải đi tìm chị Thẩm Nghiên!"

Bọn trẻ đều rất tự giác, Thẩm Nghiên đứng ở cửa, vừa hay có thể nhìn thấy bọn chúng.

Đúng lúc lũ trẻ sắp sửa ùa ra, có một người phụ nữ đi ngang qua chỗ Thẩm Nghiên. Chị ta vừa đi vừa giận dữ vỗ vào m.ô.n.g đứa bé đang bám vai mình:

"Cái đồ khỉ con này! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, tiền mẹ cho không phải để con tiêu hoang, vậy mà con lại dám lấy mua pháo! Đồ phá gia chi tử!"

Vừa mắng xong, chị ta lại giáng thêm một cái tát vào m.ô.n.g đứa nhỏ.

Cảnh tượng này thật ra cũng chẳng có gì lạ. Xung quanh đó, đâu đâu cũng vang lên tiếng cha mẹ mắng con cái vì tội tiêu tiền hoang phí.



Thẩm Nghiên cũng chẳng để tâm lắm. Chỉ là khi người phụ nữ kia đi ngang qua, cô bỗng thấy đứa bé nằm sấp trên vai chị ta có vẻ ngoan ngoãn quá mức.

Dù sao thì trước đây, mỗi lần mẹ Thẩm đánh Nhị Đản, cậu bé sẽ khóc ré lên, như muốn cả làng biết mình bị ăn đòn vậy.

Vì thế, nhìn đứa trẻ này bị đánh mà vẫn im re, cô không khỏi thấy hơi kỳ lạ.

Xung quanh vẫn vang lên tiếng khóc của những đứa trẻ lẫn tiếng quở trách của cha mẹ. Thẩm Nghiên liếc nhìn người phụ nữ kia, thấy chị ta kéo áo bông lên che kín người đứa bé, ngăn cản ánh mắt dò xét của cô.

Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng rõ ràng. Radar trên đầu Thẩm Nghiên như thể đang dựng đứng lên.

Cô hiểu rồi! Đây chính là kẻ buôn người! Quả nhiên, cứ đến dịp Tết là lũ buôn người lại rục rịch làm ăn.

Lũ khốn nạn! Cứ phải chọn ngày vui của người khác để cướp đi con cái của họ!

Chuyện này chẳng khác nào cơn ác mộng đối với một gia đình!

Trong đầu Thẩm Nghiên còn đang nghĩ cách xử lý thì cơ thể đã nhanh hơn một bước, tiến lên chặn đường người phụ nữ đang định rời đi.

"Ôi chao, chị gì ơi, sao chị lại đánh con thế? Trẻ con không nghe lời thì nói vài câu là được rồi, ngày vui thế này mà đánh nó làm gì!"

Thẩm Nghiên giả vờ như một người qua đường hay lo chuyện bao đồng, câu nói này thành công chặn bước người phụ nữ kia.

Mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn về phía này. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hóng hớt thì ai mà chẳng thích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.