p>... Nghĩ đến cảnh đó, Thẩm Nghiên liền thấy sợ, cuối cùng tự ép mình không nghĩ nữa, xoay người, nằm quay lưng vào mẹ Thẩm.
Ngủ như vậy quả nhiên ấm áp hơn, ngoài cửa sổ còn có tiếng nhà người ta đốt pháo, đêm nay chắc chắn là một đêm không yên bình.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, mẹ Thẩm đã dậy rồi.
Bận rộn một hồi, những người khác trong nhà cũng dậy.
Sáng sớm, nhà cô luộc bánh chẻo, sau đó còn làm thêm mì, đương nhiên là mì làm từ bột mì thô, ăn hơi xót cổ họng, nhưng có bánh chẻo ăn kèm, mỗi người đều ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, mọi người bắt đầu đi chúc Tết nhau trong thôn.
Nhà bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, đã có không ít người mang đồ đến chúc Tết.
Năm nay nhờ có Thẩm Nghiên, nhà nào cũng được chia thêm thịt, ai nấy đều vui vẻ, ngày hôm sau đến chúc Tết đều mang theo chút quà, sau đó mẹ Thẩm cũng phải tặng quà lại.
Đôi khi có thể là một túi kẹo, cứ thế chuyển qua chuyển lại, cuối cùng lại quay về tay người tặng ban đầu.
Nhưng Tết mà, chủ yếu là không khí này.
Bọn trẻ sáng sớm đã mặc quần áo mới đi chúc Tết khắp nơi.
Người lớn tốt bụng thì cho mỗi đứa một hai hào, gom góp lại, bọn trẻ có thể mua pháo chơi rồi.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm năm nay hào phóng hơn một chút, cho mỗi đứa nhỏ một hào, cho Thẩm Nghiên một đồng, rồi Thẩm Nghiên dẫn hai đứa cháu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3749431/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.