p>"Con biết rồi mẹ, con thấy bây giờ mẹ có con rể rồi là quên con gái luôn."
"Con bé này, Tiểu Lục tốt, con cũng tốt, hai đứa sống tốt, mẹ với bố con mới yên tâm được."
Mẹ Thẩm đánh yêu vào mu bàn tay Thẩm Nghiên, sau đó lại khẽ thở dài.
"Cảm giác như con mới sinh ra còn bé xíu, nháy mắt đã lấy chồng rồi, thêm hai năm nữa có con, mẹ sẽ đến đảo chăm cháu cho con."
Thẩm Nghiên: "..."
Cô cũng không biết giải thích thế nào với mẹ, cô không định sinh con sớm như vậy.
Nhưng thấy mẹ Thẩm lúc này đang vui vẻ, Thẩm Nghiên liền không nói gì.
"Vâng ạ, mẹ cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, sau này con định sinh mười đứa tám đứa, đến lúc đó đều phải nhờ mẹ chăm sóc hết."
"Đi đi đi, nói gì vậy? Sinh hai đứa là được rồi, có trai có gái là tốt nhất, sinh nhiều như vậy để làm gì?" Mẹ Thẩm ghét bỏ đẩy Thẩm Nghiên ra xa.
Thẩm Nghiên bị lời nói của mẹ Thẩm chọc cười muốn chết.
Cô mặt dày tiếp tục nhích lại gần.
"Có ích chứ mẹ, mẹ nghĩ mà xem, đợi đến khi con già rồi, từng đứa con đến hiếu thuận với con, con cứ thế nằm thắng thôi?"
"Con nằm mơ đi."
Thẩm Nghiên cũng nghiêm túc lại: "Thôi được rồi, con chỉ nói đùa thôi, con sinh một đứa là được rồi, ai dám sinh nhiều chứ, con sợ đau lắm!"
"Phải đấy, phụ nữ chúng ta sinh con chính là bước qua một cửa ải sinh tử, lúc trước mẹ sinh hai đứa con song sinh, sau đó đêm nào cũng không ngủ được, trở mình cũng phải nhờ bố con giúp đỡ, ban ngày lại phải ra đồng làm việc, ngày tháng đó thật sự không dễ dàng gì, cho nên chúng ta sinh ít một chút, con cái khỏe mạnh hiểu chuyện là được rồi, cũng không mong con cái làm nên nghiệp lớn gì."
Thẩm Nghiên bỗng nhiên cứng đờ người.
Vì lời vừa rồi của mẹ Thẩm.
"Đúng rồi mẹ, mẹ nói con với anh Tư là song sinh, đến lúc đó không phải con cũng sẽ sinh đôi sao?"
Mẹ Thẩm hình như cũng kịp phản ứng.
Có chút do dự nhìn Thẩm Nghiên: "Chuyện này, chắc không trùng hợp như vậy đâu?"
Rồi lại trúng số?
"Ôi chao, thôi được rồi, chuyện này còn chưa đâu vào đâu, con chắc là còn chưa ăn cơm với Tiểu Lục, đã nghĩ đến những chuyện này rồi."
Thẩm Nghiên: !!!
Thì ra mẹ cô cái gì cũng biết?
Vậy hỏi một đống câu hỏi đó?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Mẹ Thẩm lại ôm Thẩm Nghiên vào lòng, rồi vỗ vỗ chăn của cô.
"Thôi nào, ngủ đi, chúng ta nằm quay lưng vào nhau, như vậy sẽ ấm hơn."
Nói xong, mẹ Thẩm xoay người không để ý đến Thẩm Nghiên nữa.
Chỉ còn lại mình Thẩm Nghiên ngây người tại chỗ.
Cho nên, nói chuyện cả buổi tối là có ý gì?
Chỉ là nói chuyện phiếm thôi sao?
Nhưng bây giờ cô thật sự có chút sợ hãi, chẳng lẽ lần đầu mang thai sẽ là song thai sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]