p>Người phụ nữ không ngờ chỉ là đánh con mình thôi mà cũng có kẻ xen vào. Lúc này, ánh mắt chị ta nhìn Thẩm Nghiên đầy vẻ khó chịu.
"Cô là ai? Tôi đánh con tôi thì liên quan gì đến cô? Tránh ra!"
"Ấy, sao chị lại nói vậy? Chuyện này sao lại không liên quan đến tôi được? Nói cho chị biết, tôi làm ở Hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố đấy! Bây giờ chúng ta phải nuôi dạy con cái theo khoa học, không còn cổ súy việc đánh trẻ nữa. Tư tưởng của chị rõ ràng là có vấn đề, tôi phải nói chuyện rõ ràng với chị mới được!"
Nói xong, Thẩm Nghiên kéo c.h.ặ.t t.a.y người phụ nữ lại. Mọi người xung quanh nghe thấy những lời ba hoa chích chòe của cô, lại còn nghe đến từ ‘Hội Liên hiệp Phụ nữ’, lại còn làm việc ở thành phố, thế này chẳng phải là cán bộ sao?
Nhìn Thẩm Nghiên ăn mặc chỉnh tề, nói năng dõng dạc, quả nhiên có phong thái lãnh đạo. Mọi người liền xúm lại.
"Tôi thấy cô này nói đúng đấy, ngày Tết ngày nhất, sao lại đánh con chứ?"
"Đúng vậy, có chuyện gì thì từ từ nói với trẻ con, sao lại đánh nó?"
"Nhìn chị là người nhà quê đúng không? Chứ như bọn tôi ở thành phố, có ai đánh con đâu, cưng chiều còn không hết."
Người phụ nữ ngơ ngác: "???"
Ơ hay, ban nãy cô ta thấy mấy người xung quanh đánh con thì mới làm theo, giờ lại quay ra dạy dỗ cô ta là sao?
Vấn đề là mọi người nghe nói đến lãnh đạo, biết đâu vị lãnh đạo này đang làm nhiệm vụ gì ở đây thì sao?
Ai nấy đều sợ mình làm gì sai, rồi bị lôi ra giáo dục.
Thế là, theo nguyên tắc c.h.ế.t bạn còn hơn c.h.ế.t tôi, mọi người bắt đầu đứng ra lên án người phụ nữ kia.
Trong đám đông, đồng bọn của kẻ buôn người đã ngớ ra.
Định bắt cóc một đứa trẻ thôi mà, sao lại nhảy ra một con nhỏ ngáng đường thế này?
Nhưng lúc này người quá đông, cho dù có muốn ra tay giúp đỡ, bọn chúng cũng khó mà hành động, đành phải rút lui trước.
Hiện trường chỉ còn lại người phụ nữ ôm đứa bé đứng chôn chân chịu trận, hứng chịu sự chỉ trích của mọi người.
Thẩm Nghiên thấy thời cơ đã chín muồi, bèn nhìn người phụ nữ với vẻ nghi ngờ: "Ơ kìa, sao đứa bé chị ôm nãy giờ chẳng có phản ứng gì thế? Đứa bé này… hình như không phải con chị?"
Mọi người xung quanh: "???"
Đồng bọn của kẻ buôn người: "???"
Ơ này! Cô chuyển chủ đề nhanh quá đấy!
Mọi người còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, Thẩm Nghiên đã lái câu chuyện sang một hướng khác.
Trong đám đông, có mấy bà thím hóng hớt chẳng sợ chuyện lớn, lập tức tiến lên vén áo bông che mặt đứa bé ra. Bên trong là một đứa trẻ bụ bẫm, mặt đỏ ửng, lay thế nào cũng không tỉnh.
Một bà thím liền kêu lên: "Ôi chao, lạ thật! Đứa bé này sao lay mãi không dậy? Mọi người mau đến xem!"
Câu nói này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Mấy người tò mò xung quanh xúm lại xem, quả nhiên thấy đứa trẻ này gọi thế nào cũng không tỉnh.
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn người phụ nữ kia trở nên kỳ lạ.
Thời buổi này, tuy nhà nào cũng đông con, nhưng đứa nào cũng là cục vàng cục bạc. Tuy không loại trừ có người chủ động cho hoặc bán con gái, nhưng con trai thì nhà nào cũng quý như vàng.
Giờ thấy đứa trẻ này được ôm trong lòng mà gọi mãi không tỉnh, ai nấy đều biết ngay, ngày Tết là thời điểm bọn buôn người hoạt động mạnh. Lúc con cái ra ngoài, nhà nào cũng dặn dò cẩn thận.
Ánh mắt mọi người nhìn người phụ nữ kia càng thêm kỳ quái.
"Mọi người mau giữ chị ta lại! Tôi nghi chị ta là kẻ buôn người!"
"Trời ơi, nguy hiểm quá! Mọi người trông chừng con cái cho kỹ! Bọn buôn người thật là lộng hành, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám bắt cóc trẻ con!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]