"Anh không có vấn đề gì."
Lúc nãy, anh chủ yếu là nghe thấy câu Thẩm Nghiên nói: "Người nhà anh đương nhiên cũng là người nhà em", một cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng.
Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn, Lục Tuân không phải là đứa trẻ cần người khác quan tâm, chính vì vậy, anh cũng là đứa trẻ bị gia đình bỏ bê nhiều hơn.
Từ nhỏ, mẹ anh đã luôn thiên vị anh cả, anh đã sớm quen với chuyện này rồi.
Bấy nhiêu năm nay anh ở trong quân đội, hai mẹ con không thường xuyên ở cùng một chỗ, có lúc mấy năm liền cũng không gặp mặt.
Ngoài việc thỉnh thoảng gọi điện về cho ông nội, anh rất ít khi liên lạc với những người khác trong nhà.
Anh cứ tưởng mình đã quen với cuộc sống này rồi, nhưng bây giờ lại có người nói với anh rằng, người nhà anh chính là người nhà cô, họ có thể cùng nhau đối mặt với những khó khăn này, trong lòng anh cứ như bị nghẹn lại.
Giống như trái tim đã chai sạn của anh, bỗng nhiên được tưới mát bởi một dòng suối trong lành.
Chỉ là lúc này, Lục Tuân không nói gì, chỉ đứng dậy, rồi lần mò trong bóng tối, lục tìm đồ đạc trong hành lý của mình.
Thẩm Nghiên thấy hơi lạ, không biết người đàn ông này định làm gì, nên cũng ngồi dậy theo.
Rồi cô thấy anh không bao lâu sau đã quay lại, nhưng trong tay lại cầm một thứ gì đó.
"Cho em!"
"Cái gì vậy?"
Thẩm Nghiên nhận lấy xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748876/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.