Lúc nãy, anh chủ yếu là nghe thấy câu Thẩm Nghiên nói: "Người nhà anh đương nhiên cũng là người nhà em", một cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng.
Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn, Lục Tuân không phải là đứa trẻ cần người khác quan tâm, chính vì vậy, anh cũng là đứa trẻ bị gia đình bỏ bê nhiều hơn.
Từ nhỏ, mẹ anh đã luôn thiên vị anh cả, anh đã sớm quen với chuyện này rồi.
Bấy nhiêu năm nay anh ở trong quân đội, hai mẹ con không thường xuyên ở cùng một chỗ, có lúc mấy năm liền cũng không gặp mặt.
Ngoài việc thỉnh thoảng gọi điện về cho ông nội, anh rất ít khi liên lạc với những người khác trong nhà.
Anh cứ tưởng mình đã quen với cuộc sống này rồi, nhưng bây giờ lại có người nói với anh rằng, người nhà anh chính là người nhà cô, họ có thể cùng nhau đối mặt với những khó khăn này, trong lòng anh cứ như bị nghẹn lại.
Giống như trái tim đã chai sạn của anh, bỗng nhiên được tưới mát bởi một dòng suối trong lành.
Chỉ là lúc này, Lục Tuân không nói gì, chỉ đứng dậy, rồi lần mò trong bóng tối, lục tìm đồ đạc trong hành lý của mình.
Thẩm Nghiên thấy hơi lạ, không biết người đàn ông này định làm gì, nên cũng ngồi dậy theo.
Rồi cô thấy anh không bao lâu sau đã quay lại, nhưng trong tay lại cầm một thứ gì đó.
"Cho em!"
"Cái gì vậy?"
Thẩm Nghiên nhận lấy xem, lúc này mới phát hiện, chẳng phải đây là cuốn sổ tiết kiệm mà trước đó cô đã từ chối sao?
"Sổ tiết kiệm, lúc trước anh đã định đưa cho em rồi, toàn bộ tiền trợ cấp bao nhiêu năm nay của anh đều đưa cho em hết!"
Hình như anh không biết nên diễn đạt như thế nào, nhưng Thẩm Nghiên nghe ra được sự nghiêm túc và chân thành trong giọng nói của anh, hiểu rằng anh muốn thể hiện thành ý của mình với cô.
Vì vậy, cô hào phóng nhận lấy.
"Được, vậy em nhận nhé, sau này anh cần dùng tiền thì nói với em." Cô ra dáng bà chủ, hơi ngẩng cằm lên, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo này của cô lại không khiến Lục Tuân thấy chán ghét.
Lúc này, cô gái vẫn còn chút béo mũm, gương mặt trắng trẻo căng tràn sức sống, giờ phút này trông giống như chú mèo con vừa ăn vụng cá, vừa lười biếng vừa kiêu ngạo.
Đây chẳng phải là tín hiệu cho thấy cô đã mở lòng với anh sao?
Lục Tuân cảm thấy từng bước từng bước như vậy, hình như cũng rất tốt...
"Thôi, ngủ đi!" Lúc này, Thẩm Nghiên thực sự muốn ngủ rồi, cô đặt sổ tiết kiệm dưới gối, rồi vô cùng tự nhiên nằm xuống.
Lục Tuân cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, cứ tưởng lúc này cô vui vẻ sẽ cho anh phần thưởng gì đó.
Xem ra là anh đã nghĩ nhiều rồi, cuối cùng anh chỉ đành bất lực nằm xuống theo, nhưng qua một lúc lâu, anh vẫn không nhịn được mà đưa tay chọc chọc Thẩm Nghiên đang nằm bên cạnh.
"Tiểu Nghiên, em ngủ chưa?"
Thẩm Nghiên: "..."
Bị anh cứ chọc như vậy, làm sao mà ngủ được?
Nhưng nghĩ đến việc người đàn ông này vừa mới nộp sổ tiết kiệm, cô vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn anh.
"Vẫn chưa, sao vậy?"
"Khụ khụ... Không có gì, chỉ là muốn hỏi chẳng lẽ không có phần thưởng sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]