"Khụ khụ... Phần thưởng anh nói là phần thưởng vì anh đã nộp sổ tiết kiệm!"
Thẩm Nghiên nghiêm mặt nhìn anh: "Đồng chí Tiểu Lục, tư tưởng này của anh rất nguy hiểm!"
"Hửm?" Lần này đến lượt Lục Tuân hoang mang.
Chẳng phải chỉ là muốn được ôm một cái các kiểu làm phần thưởng thôi sao?
Hai người cũng không phải chưa từng...
"Anh nộp sổ tiết kiệm là vì anh là một người chồng có ý thức, sao còn có thể đòi phần thưởng chứ? Tư tưởng này rất nguy hiểm." Vậy nên hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi.
Nghe giọng điệu của Thẩm Nghiên là biết cô sẽ không đồng ý yêu cầu của anh rồi. "Nếu núi không đến với ta, thì ta sẽ đến với núi."
Thế là khi Thẩm Nghiên còn định nói gì đó, Lục Tuân đã "chụt" một cái lên má cô, sau đó còn giả vờ xoa đầu cô, nói với vẻ đắc ý: "Thôi, ngủ đi! Chúc ngủ ngon!"
Thẩm Nghiên: &℅℅$&*#
Lục Tuân nghe thấy tiếng thở đều đều từ phòng bên cạnh, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, rồi thấy Thẩm Nghiên đã nhắm mắt ngủ.
Bên cạnh có thêm một người nằm, Lục Tuân cũng hơi không quen. Chuyện anh vừa làm cũng là dè dặt, sợ Thẩm Nghiên sẽ phản cảm.
Vì vậy, tim anh vẫn luôn đập rất nhanh, nhưng may mà Thẩm Nghiên không so đo chuyện này.
Từ khi Thẩm Nghiên đến chăm sóc anh, anh đã thấy cô thay đổi rất nhiều, sự thay đổi này không chỉ là về ngoại hình, mà còn là nội tâm.
Lý do anh sẵn sàng nói chuyện thẳng thắn với Thẩm Nghiên như vậy, cũng là vì sự thay đổi của cô đã khiến những suy nghĩ trước đây của Lục Tuân có chút thay đổi.
Giờ anh cũng tin rằng cô thực sự muốn sống tốt rồi, chỉ là Thẩm Nghiên hiện tại không muốn đến đơn vị.
Lục Tuân ít nhiều cũng nhìn ra được nỗi lo lắng của Thẩm Nghiên, nhưng hiện tại tình cảm của hai người đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, anh cũng sẵn sàng thay đổi một số suy nghĩ của mình, sống thật tốt với cô.
Nhiều chuyện cũng chỉ có thể từ từ.
Dù sao thì họ cũng có nhiều thời gian mà, đúng không?
Đợi đến khi trang trại nuôi heo của Thẩm Nghiên đi vào hoạt động, anh sẽ đón cô đến đơn vị, sau này cả nhà sống vui vẻ bên nhau.
Còn về những người họ hàng ở Kinh Đô, anh không muốn để Thẩm Nghiên tiếp xúc với những người đó.
Sau này, anh chỉ cần vun vén cho gia đình nhỏ của mình là được.
Lục Tuân nghĩ đến rất nhiều chuyện, chuyện đã qua, và cả chuyện tương lai. Thẩm Nghiên đã ngủ được vài tiếng rồi, anh vẫn còn trằn trọc trên giường đất.
Bên tai là tiếng thở nhẹ nhàng của cô gái. Ngay khi anh nhắm mắt lại, sắp chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên có thứ gì đó rơi thẳng vào chân anh.
Trùng hợp thay, đầu gối Thẩm Nghiên lại vừa vặn đụng trúng chỗ nào đó, Lục Tuân khẽ rên lên một tiếng, lập tức mở to mắt.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh với vẻ mặt khó tin, không biết từ lúc nào, tư thế ngủ thẳng thớm ban đầu đã biến thành xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lục Tuân nhìn cô chằm chằm hồi lâu, Thẩm Nghiên vẫn ngủ rất say. Chưa kịp để anh làm gì, thì bên cạnh lại có một bàn tay đặt lên.
Rơi "bịch" một cái lên n.g.ự.c anh.
Lục Tuân: "..."
Anh đưa tay kéo tay Thẩm Nghiên xuống, rồi đặt chân cô ngay ngắn lại.
Thì ra Thẩm Nghiên nói không sai, cô ngủ không ngoan thật!!
Nhưng Lục Tuân vừa đặt tay chân cô xong, hình như đối phương không vui, lầm bầm gì đó.
Rồi cứ thế lách vào người Lục Tuân, không biết có phải vì lạnh không, bỗng nhiên cuộn tròn người lại, đầu cọ cọ vào vai Lục Tuân, khiến anh giật mình, không dám nhúc nhích.
Anh cẩn thận định dịch ra ngoài một chút, Thẩm Nghiên cứ như mọc mắt vậy, Lục Tuân vừa động, cô lại cọ vào người anh.
Thấy mình sắp rơi xuống đất đến nơi, Lục Tuân không dám động đậy nữa.
Chỉ là hơi thở của Lục Tuân trở nên nặng nề hơn.
Mái tóc của cô gái bên cạnh cứ lướt qua cổ anh, hơi ngứa, anh cảm thấy cổ họng mình cũng ngứa ngáy theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]