"Hả? Vậy là chuyện của Lục Cẩn Dương sao?" Thẩm Nghiên thật sự không ngờ rằng còn có câu chuyện như vậy.
Thời buổi này nhạy cảm như vậy, lại nói muốn ra nước ngoài, với cả ông nội và Lục Tuân đều đang ở trong quân đội, nếu thực sự để họ ra nước ngoài, thì ảnh hưởng đến Lục Tuân chắc chắn sẽ rất lớn.
Chỉ là lúc nãy Lục Tuân nói chuyện bằng giọng điệu bình thản, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy, khiến Thẩm Nghiên nhất thời không biết nên nói gì để an ủi anh.
"Ừm, nhưng em yên tâm, hiện giờ có ông nội trấn áp, những người đó không dám làm gì đâu."
Hình như Lục Tuân biết cô muốn hỏi gì, nên đã trực tiếp giải thích.
Thẩm Nghiên lập tức mỉm cười.
"Vậy thì tốt. Em còn lo rằng nếu những người đó thực sự muốn ra nước ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh."
Lục Tuân nghe ra sự quan tâm trong giọng nói của cô, chỉ khẽ nhếch môi.
"Ừm, tình hình nhà anh hơi phức tạp. Nhưng có một chuyện anh muốn xin lỗi em, lúc trước đúng là vì anh không muốn kết hôn, cộng thêm không biết nên xử lý mối quan hệ của chúng ta như thế nào, nên lúc đó anh đã muốn lạnh nhạt với em, chuyện này đúng là anh làm không đúng."
"Anh không muốn kết hôn là vì nguyên nhân gia đình sao?"
"Có một phần nguyên nhân này, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Còn có một nguyên nhân nữa là do tính chất đặc thù công việc của anh, em lại là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748875/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.