"Chú út đẹp trai quá! Cô, cô thật có mắt nhìn người!"
Không biết thằng bé này học ở đâu ra cái câu nịnh nọt đó nữa.
Mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng vì ngại.
"Thôi nào, về nhà thôi! Nhìn mấy đứa xem, nghịch ngợm quá chừng!"
Mới có nửa ngày mà quần áo của mấy đứa nhỏ đã lấm lem hết cả rồi.
"Cô ngại ngùng rồi phải không?" Nhị Đản, đứa trẻ vô cùng thật thà, buột miệng hỏi.
Thẩm Nghiên: "..."
Trời đất ơi!
Ngay cả Lục Tuân lúc này cũng nghiêng đầu, ung dung nhìn cô chằm chằm.
"Không có, ai nói cô ngại chứ! Thôi, về nhà nào! Dạo này cô không ở nhà, có phải mấy đứa lười học rồi không?" Thẩm Nghiên bắt đầu chuyển chủ đề một cách gượng gạo.
"Vâng ạ!" Vừa nghe thấy cô định kiểm tra bài tập, Nhị Đản lập tức thôi giở trò.
Đại Đản nãy giờ im thin thít, lúc này đang len lén núp phía sau, lấy tay che miệng cười, vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Tuân.
Bọn trẻ đều thấy người chú út này thật lợi hại, nhất là bộ quân phục thẳng thớm, đẹp hơn hẳn mấy bộ quần áo bằng vải Terylene kia.
Trẻ con thời này đều có cái nhìn đặc biệt về các chú công an và bộ đội giải phóng quân. Trong mắt chúng, những người này chính là những người đẹp trai nhất.
Lục Cẩn Dương bị bỏ lại phía sau, có chút không cam lòng, dậm chân tại chỗ.
Cậu bé chen vào giữa Lục Tuân và Thẩm Nghiên, nắm lấy tay hai người, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Thẩm Nghiên.
"Thím ơi, lúc nãy thím bắt gián điệp sao không b.ắ.n s.ú.n.g ạ? Kiểu "bằng bằng bằng" ấy ạ? Cháu xem phim thấy toàn "bằng bằng bằng"!"
Đứa trẻ tò mò, gián điệp ngoài đời thực hình như không giống với gián điệp trên phim.
Nó còn tưởng sẽ được chứng kiến cảnh đánh nhau cơ.
Thẩm Nghiên trầm ngâm một lát rồi nói: "Cháu xem này, xung quanh có nhiều người thế kia, Tiểu Dương cũng ở trên cây nữa, nếu b.ắ.n s.ú.n.g sẽ làm người ta bị thương. Vì vậy, chú của cháu đã dùng cách khác. Cháu xem, thế này chẳng phải cũng bắt được gián điệp rồi sao?"
"Đúng ạ! Chú giỏi quá!"
"Nếu là tớ, tớ sẽ cầm s.ú.n.g "tằng tằng tằng" b.ắ.n hết bọn chúng!" Tiểu Béo vênh váo nói.
Có thể thấy, đứa trẻ này ở nhà chắc chắn được nuông chiều quá mức, mới mấy tuổi đầu mà đã mập ú rồi.
Cứ đà này phát triển tiếp, có thể tưởng tượng ra sau này thằng bé sẽ như thế nào.
Cái dáng vẻ mũm mĩm của Tiểu Béo này chính là "miếng mồi ngon" của bọn buôn người.
Tuy nhiên, Thẩm Nghiên vẫn luôn cho rằng trẻ con không nên quá béo, bình thường vẫn nên vận động nhiều một chút.
Mấy người vừa đi vừa cười nói. Mấy đứa trẻ nghe Tiểu Béo khoác lác, Tiểu Béo liền kể chuyện ở nhà được ông nội cưng chiều thế nào, còn được dẫn đi bộ đội xem các chiến sĩ b.ắ.n súng, vừa kể vừa khoa tay múa chân với Đại Đản, khiến mấy đứa trẻ khác ghen tị chảy nước miếng.
Hình như b.ắ.n s.ú.n.g vui lắm thì phải?
Về đến nhà, Thẩm Nghiên bảo mấy đứa trẻ tự thu dọn đồ đạc. Lục Cẩn Dương và Tiểu Béo đều là những đứa trẻ được cưng chiều từ bé, đến việc lau người cũng phải nhờ Thẩm Nghiên giúp.
"Thím ơi, thím tốt nhất! Thím giúp cháu với, cháu vẫn còn là em bé mà!"
Lục Cẩn Dương bắt đầu mè nheo, ngay cả vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Tuân cũng không sợ.
Thẩm Nghiên không hề chiều chuộng những tật xấu này của bọn trẻ.
"Cháu xem Nhị Đản cũng biết tự lau người rồi kìa, việc gì cũng tự làm, thím sẽ không giúp cháu đâu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]