"Chú út đẹp trai quá! Cô, cô thật có mắt nhìn người!"
Không biết thằng bé này học ở đâu ra cái câu nịnh nọt đó nữa.
Mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng vì ngại.
"Thôi nào, về nhà thôi! Nhìn mấy đứa xem, nghịch ngợm quá chừng!"
Mới có nửa ngày mà quần áo của mấy đứa nhỏ đã lấm lem hết cả rồi.
"Cô ngại ngùng rồi phải không?" Nhị Đản, đứa trẻ vô cùng thật thà, buột miệng hỏi.
Thẩm Nghiên: "..."
Trời đất ơi!
Ngay cả Lục Tuân lúc này cũng nghiêng đầu, ung dung nhìn cô chằm chằm.
"Không có, ai nói cô ngại chứ! Thôi, về nhà nào! Dạo này cô không ở nhà, có phải mấy đứa lười học rồi không?" Thẩm Nghiên bắt đầu chuyển chủ đề một cách gượng gạo.
"Vâng ạ!" Vừa nghe thấy cô định kiểm tra bài tập, Nhị Đản lập tức thôi giở trò.
Đại Đản nãy giờ im thin thít, lúc này đang len lén núp phía sau, lấy tay che miệng cười, vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Tuân.
Bọn trẻ đều thấy người chú út này thật lợi hại, nhất là bộ quân phục thẳng thớm, đẹp hơn hẳn mấy bộ quần áo bằng vải Terylene kia.
Trẻ con thời này đều có cái nhìn đặc biệt về các chú công an và bộ đội giải phóng quân. Trong mắt chúng, những người này chính là những người đẹp trai nhất.
Lục Cẩn Dương bị bỏ lại phía sau, có chút không cam lòng, dậm chân tại chỗ.
Cậu bé chen vào giữa Lục Tuân và Thẩm Nghiên, nắm lấy tay hai người, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748850/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.