"Nói hay lắm!" Dân làng bên dưới đồng loạt vỗ tay, ngay cả những đứa trẻ đang nằm trên cây lúc này cũng hào hứng vỗ tay.
Lục Cẩn Dương đang nằm trên cây, hai tay vẫn ôm chặt lấy thân cây, lúc này thấy mọi người vỗ tay, nó cũng vỗ tay theo.
Nó ôm chặt thân cây, khó khăn lắm mới vỗ tay được, dường như bị bầu không khí ở đây lây nhiễm, lúc này nó cảm thấy trèo cây cũng không còn đáng sợ nữa.
Lưu Trường Căn nói xong, hít sâu một hơi, lớn tiếng quát: "Tất cả ra ruộng làm việc cho tôi! Sắp đến mùa thu hoạch rồi! Còn đứng đây làm gì nữa?"
Được rồi!
Vẫn là vị đại đội trưởng thiết diện vô tư đó.
Mọi người sáng sớm đến đây xem náo nhiệt, tin tức hot như vậy mà vẫn chưa tiêu hóa hết.
Thế mà đã bị Lưu Trường Căn gọi đi làm việc rồi.
Mọi người đành phải tiếc nuối đi đến nhà kho lấy dụng cụ, rồi xuống ruộng làm việc.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Trường Chinh, họ vẫn không quên hỏi một câu: "Thẩm Trường Chinh, tối qua thật sự là cậu giả gái à?"
Thẩm Trường Chinh:...
Chuyện chính chủ còn chưa lên tiếng, đám chị em bạn dì của mẹ Thẩm - trong đó có bà Vương Tiểu Hà - nghe mọi người trêu chọc thì cười hớn hở: "Còn giả được nữa sao? Nó mặc cái áo sơ mi hoa to của Thẩm Nghiên, ngồi ngay trong chuồng heo đấy! Mấy bà không biết chứ, tối hôm qua trời tối om, thằng Trần Dũng chẳng thấy gì, cứ thế nhào tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748849/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.