Dạo này, Lục Cẩn Dương cũng đã hiểu rõ Thẩm Nghiên rồi, biết rằng những lời cô nói ra cơ bản là không có đường lui.
Cuối cùng, cậu bé chỉ có thể bĩu môi, vụng về lau người.
Đại Đản rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn hai đứa kia, nhưng lại đặc biệt hiểu chuyện. Thấy hai cậu em vụng về, bé còn tận tình chỉ dạy, phải gấp khăn mặt lại, rồi lau mặt, sau đó lau cổ.
Trông y như một ông anh cả.
Còn Nhị Đản thì thẳng thắn hơn.
"Haha, Tiểu Dương, Tiểu Béo, hai cậu ngốc quá! Tớ với anh trai đều biết tự tắm rửa, tự mặc quần áo rồi. Bọn tớ còn biết cắt cỏ cho heo nữa, bọn tớ giỏi nhất! Cô ơi, cô nói có đúng không?"
"Đúng rồi, mấy đứa đều rất giỏi!" Thẩm Nghiên khen ngợi.
Lục Cẩn Dương nhìn anh em Đại Đản với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Trước kia ở nhà, mọi thứ đều có người chuẩn bị sẵn sàng cho chúng, ngay cả ăn cơm cũng phải có người đút.
Kết quả là đến đây, không ai chiều chuộng chúng nữa, việc gì cũng phải tự làm, chẳng trách chúng không quen.
Nhưng bọn trẻ phải tự học cách thử sức, một lần không được thì tập nhiều lần, rồi cũng sẽ học được thôi.
Lần đầu tiên chăm sóc Lục Cẩn Dương, Thẩm Nghiên đã nhận ra sức khỏe của cậu bé có vẻ không tốt, sắc mặt vàng vọt, trông như bị suy dinh dưỡng, làn da thì trắng trẻo, nhìn là kiểu gia đình không nỡ cho con ra ngoài phơi nắng. Trẻ con như vậy càng dễ ốm yếu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748851/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.