Giấy chứng nhận kết hôn thì nhất định phải lĩnh, chỉ là ngày mai có nhiều việc phải làm nên thời gian sẽ hơi gấp gáp một chút.
Lục Tuân ừ một tiếng, vành tai anh cũng đỏ ửng lên.
Nhưng trời quá tối, Thẩm Nghiên không để ý thấy.
Bàn tay mềm mại không xương của cô không ngừng xoa bóp chân anh, cảm thấy tay mình sắp mỏi nhừ rồi, Thẩm Nghiên ngáp một cái.
"Chắc được rồi đấy, em buồn ngủ rồi!"
Tuy có hơi thất vọng nhưng Lục Tuân cũng thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Thẩm Nghiên, anh không miễn cưỡng nữa.
"Được rồi, em đi nghỉ trước đi, để anh tự làm là được."
"Vâng, vậy anh cẩn thận nhé!"
Nói xong, Thẩm Nghiên ngáp một cái rồi đi về.
Nằm trên giường đất, cô lập tức ngủ say như chết.
Lục Tuân khó khăn đổ nước ngâm chân đi, sau đó chống nạng tập tễnh về phòng.
Lúc này, Thẩm Trường Chinh đã ngủ rồi, Lục Tuân nằm trên giường đất bên cạnh, mắt sáng long lanh.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn với Thẩm Nghiên, anh lại cảm thấy có chút hồi hộp.
Rõ ràng trước đây anh hoàn toàn không mong đợi chuyện này.
Nhưng bây giờ trong lòng lại dâng lên một chút mong chờ.
Anh thầm nghĩ, mong rằng ngày mai mọi chuyện đều thuận lợi.
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, Lục Tuân đã tỉnh dậy, anh mở hành lý ra từ sớm, rồi chọn quần áo để mặc khi đi đăng ký kết hôn.
Một bộ quân phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748841/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.