🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Trường Chinh:...

Nói vậy cũng đúng.

Nhưng anh lại nhìn sắc trời bên ngoài một cái.

"Giờ này cũng hơi sớm quá rồi đấy?"

Trời mới tờ mờ sáng.

Lục Tuân không trả lời anh, lúc này nghe thấy tiếng động bên ngoài, anh lập tức chống nạng đi ra.

"Này, sao em cứ kỳ kỳ quái quái vậy?"

Lục Tuân không trả lời anh, ra đến sân mới thấy mẹ Thẩm đã dậy rồi.

Nhìn thấy Lục Tuân, bà nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Lục dậy rồi à? Con đợi chút nhé, mẹ đi gọi Nghiên Nghiên dậy, hôm nay hai đứa đi đăng ký kết hôn sớm một chút."

Nói xong, bà lau tay rồi đi đến phòng Thẩm Nghiên gọi cô dậy.

Lục Tuân khẽ nhếch môi, anh đi rửa mặt.

Hôm nay là ngày hai người đăng ký kết hôn, vậy mà Thẩm Nghiên vẫn còn đang ngủ say sưa, sáng sớm bị mẹ Thẩm gọi dậy, cô ngơ ngác cả người.

"Mẹ, mới mấy giờ mà mẹ đã dậy rồi?"

Cô cảm thấy mình mới ngủ được mấy tiếng.



"Sớm gì chứ? Con quên hôm nay phải đi đăng ký kết hôn với Tiểu Lục rồi à? Dậy mau, hôm nay không phải là lúc để con ngủ nướng đâu!" Nói xong, bà còn vỗ vào m.ô.n.g Thẩm Nghiên một cái, khiến cô tỉnh táo hẳn ra.

"Mẹ~" Thẩm Nghiên bất mãn lầm bầm một câu, cuối cùng vẫn phải dậy.

Rồi cô nhìn quần áo của mình, quyết định mặc một bộ đẹp một chút để đi đăng ký kết hôn.

Lúc trước, khi cô đến bệnh viện chăm sóc Lục Tuân, quân đội có phát cho cô một bộ quân phục nữ, sau khi về nhà, không biết đã có bao nhiêu người ghen tị.

Nhưng Thẩm Nghiên nghĩ, chụp ảnh thời này đều là ảnh đen trắng, màu xanh quân đội chụp lên cũng không nhìn rõ được, nếu không thì mặc một chiếc áo sơ mi hoa mua trước đây, quần đen, đi giày vải, tuy theo con mắt của cô ở thời hiện đại thì bộ này vẫn quê mùa.

Nhưng thời này thiếu thốn đủ thứ, trong mắt không ít người thì những thứ này đã là rất đẹp rồi.

Vì vậy, cô cũng không còn ý định chê bai nữa.

Mặc quần áo xong đi ra ngoài, vừa hay Lục Tuân cũng đã rửa mặt xong, lúc này anh đang ngồi trong sân, nhìn thấy Thẩm Nghiên mặc bộ này đi ra, trong mắt anh lóe lên vẻ kinh diễm.

Nhưng khi Thẩm Nghiên cầm theo chiếc cốc sứ định đi rửa mặt thì Lục Tuân đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Sao em không mặc bộ quân phục mà quân đội phát cho?"

Thẩm Nghiên khó hiểu nhìn anh một cái, lúc này mới để ý thấy Lục Tuân đang mặc quân phục, nếu cả hai đều mặc thì sẽ giống như đồ đôi vậy, nhưng cô thật sự không muốn mặc giống anh.

"Áo sơ mi của em không đẹp sao? Đây là vải Terylene đấy!"

Thẩm Nghiên xoay một vòng trước mặt anh, ra vẻ nếu anh dám nói không đẹp thì cô sẽ giận.

Cuối cùng, Lục Tuân chỉ có thể thành thật gật đầu: "Đẹp!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.