Thẩm Trường An vội vàng xua tay: "Thôi, nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sáng mai con đến báo công an, tiện thể xin nghỉ ở nhà máy luôn!"
Dù sao anh cũng không yên tâm về Thẩm Nghiên.
Chân Lục Tuân sau một ngày vất vả cũng hơi đau nhức.
Nhưng vừa rồi anh vẫn luôn cố gắng chịu đựng.
Ban đầu Thẩm Nghiên định về phòng ngủ, nhìn chân Lục Tuân một cái, cô thuận miệng hỏi một câu.
"Chân anh vẫn ổn chứ?"
Theo tính cách trước đây của Lục Tuân, chắc chắn anh sẽ nói mình không sao các kiểu, nhưng không ngờ lần này Lục Tuân lại nói...
"Hơi đau nhức một chút, chắc là hôm nay đi lại nhiều quá."
Thẩm Nghiên:...
Vốn dĩ chỉ hỏi cho có lệ, cô định về phòng ngủ rồi.
Không ngờ người đàn ông này thật sự không thoải mái, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như còn có ý làm nũng?
Thế là Thẩm Nghiên đành phải bảo anh ngồi xuống, cô đi đun nước, ngâm chân cho anh, còn cần phải mát xa nữa.
Trước khi về, bác sĩ đã dặn dò, chân này không thể đi lại lâu được.
Nếu thấy đau nhức thì cần phải ngâm chân, sau đó mát xa để m.á.u lưu thông thì sẽ dễ chịu hơn một chút.
Mà những điều này đều được dạy cho Thẩm Nghiên, bây giờ chỉ có thể để Thẩm Nghiên làm.
Thế là ngay trong sân, Thẩm Nghiên đành phải mát xa cho anh.
Cô không ngừng xoa bóp bắp chân cho anh, không bao lâu sau, trên trán Lục Tuân đã lấm tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748840/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.