Không biết qua bao lâu, Lục Tuân tắm hình như hơi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, xem ra là anh đã tắm xong.
Thẩm Nghiên còn đang định có nên ra đỡ anh không thì bên ngoài lại im lặng.
Cô cũng nhớ ra, trước đây vì đùi to nên đùi trong có rất nhiều vết rạn da, nhăn nheo, cho dù bây giờ đã gầy đi nhiều nhưng những thứ này cũng không thể biến mất.
Thẩm Nghiên bèn đứng dậy, lấy lọ kem dưỡng da mua về, xắn ống quần lên rồi bắt đầu bôi.
Không biết có phải cô bôi quá chăm chú không mà ngay cả tiếng động bên ngoài cũng không nghe thấy, mãi đến khi Lục Tuân đứng ở cửa phòng gọi cô thì cô mới hoàn hồn.
Vì là mùa hè nên mọi người thường không đóng cửa, chỉ treo rèm ở cửa ra vào.
Trùng hợp là, Lục Tuân nghe thấy tiếng động liền vén rèm lên, lập tức nhìn thấy hết mọi thứ trong phòng.
Lúc này, Thẩm Nghiên đang gác một chân lên bôi kem, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu leo lét, đôi chân thon dài trắng nõn của cô cứ thế bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.
Tuy ánh nến lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy chân Thẩm Nghiên trắng đến mức nào, hơn nữa sau khi gầy đi, từ góc độ của anh nhìn sang, vừa hay nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của cô.
Mặt anh lập tức đỏ bừng, vội vàng buông rèm xuống, che khuất tầm mắt.
Thẩm Nghiên nhìn vẻ mặt như thiếu nữ nhà lành của anh, không khỏi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747394/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.