Lý Tiêu Tiêu sốt ruột dậm chân: "Đúng vậy, giờ tôi đã ra nông nỗi này, cô không tin tôi cũng là chuyện bình thường, nhưng cô hãy tin tôi, tôi có nỗi khổ tâm, người đó muốn hại nhà cô, nhưng nhà cô lại không hề đề phòng, đến lúc đó chắc chắn sẽ chịu thiệt."
"Thật sao?" Thẩm Nghiên bán tín bán nghi, nhưng giọng điệu rõ ràng đã dịu đi vài phần.
Lý Tiêu Tiêu tiếp tục tăng thêm sức nặng.
"Đúng vậy, tôi không cần phải lừa cô, dù sao đến lúc đó cô đến rồi, tôi sẽ đưa hết bằng chứng cho cô xem."
Cô ta tỏ ra rất sốt sắng, Thẩm Nghiên cũng đang suy nghĩ, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.
Đương nhiên cô biết, cô dễ dàng đồng ý như vậy thì chính Lý Tiêu Tiêu cũng sẽ nghi ngờ.
Nhưng bây giờ vừa nhắc đến sự an toàn của người nhà, cô nhất định phải đến đó một chuyến.
Thế là sau một hồi giằng co, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Lý Tiêu Tiêu lúc này mới quay người rời đi.
Còn Thẩm Nghiên lúc này mới quay đầu lại, thấy người đàn ông không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô.
Thẩm Nghiên giật nảy mình.
"Nửa đêm nửa hôm rồi, anh làm gì thế?" Thẩm Nghiên dậm chân trách móc.
Lục Tuân ngượng ngùng sờ mũi.
"Anh chỉ thấy người phụ nữ đó là người lúc chiều, sợ cô ta làm gì em, nhưng em chắc chắn là em muốn đi sao?"
"Đương nhiên rồi!" Thẩm Nghiên không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747411/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.