"Cô, cô ngửi xem, bây giờ cháu thơm rồi nè."
"Cháu cũng vậy, cháu cũng thơm, cô ơi, ôm cháu đi!" Tiểu Béo nhõng nhẽo dính lấy Thẩm Nghiên, chỉ muốn ngồi vào lòng cô để được cô ôm.
Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp bị xé làm bốn mảnh rồi.
"Được rồi, được rồi, tất cả đứng im nào, bây giờ cô có một nhiệm vụ muốn giao cho mấy đứa! Mấy đứa có thể giúp cô không?"
"Có ạ!" Bốn đứa nhỏ đồng loạt giơ tay.
"Tốt lắm, bây giờ, giúp cô lau tóc, dùng khăn nhé, lau nhẹ nhàng thôi, còn giúp cô quạt nữa..."
Thẩm Nghiên không hề áy náy mà sai bảo lũ trẻ.
Nuôi con nghìn ngày, dùng con một lúc.
Mấy đứa nhỏ đứa thì cầm quạt mo, đứa thì cầm khăn của Thẩm Nghiên, bắt đầu lau tóc cho cô.
Lập tức, trong sân yên tĩnh hẳn.
Thẩm Nghiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Lục Tuân đang nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Thấy cô nhìn qua, anh còn giơ ngón tay cái với cô.
Thẩm Nghiên cười đắc ý đáp lại, mấy đứa nhỏ này ngoan quá đi!
Đại Đản là đứa chu đáo nhất, vừa lau tóc vừa sợ làm Thẩm Nghiên đau, cứ liên tục hỏi cô: "Cô, lực tay như vậy được chưa ạ?"
Phục vụ Thẩm Nghiên thoải mái vô cùng.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Tiểu Béo bị người ta giành mất việc, bèn chạy đi đ.ấ.m chân cho Thẩm Nghiên, vừa đ.ấ.m vừa nhìn cô với vẻ mặt lấy lòng.
Khuôn mặt mũm mĩm đó trông đáng yêu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747393/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.