"Đừng chạm vào, cô sẽ đau đấy."
"Không sao rồi, tay cô khỏi rồi, hai đứa xem này!" Nói rồi cô giơ tay ra cho chúng xem.
Sau khi xác nhận tay Thẩm Nghiên đã khỏi, hai anh em liền nắm lấy tay cô, có vẻ như định đi theo cô ra ngoài.
"Cô muốn ra trại nuôi heo, hai đứa cũng muốn đi à?"
"Đi ạ, sau này bọn cháu sẽ đi theo cô!"
Hai đứa nhỏ kia thấy Đại Đản và Nhị Đản đi rồi cũng không xem gà nữa, chạy lon ton đến bên cạnh Thẩm Nghiên, lúc trước khi tỉnh lại Tiểu Béo luôn được Thẩm Nghiên chăm sóc nên rất quấn cô.
Lúc này, thấy tay Thẩm Nghiên bị Nhị Đản nắm lấy, nó liền định làm nũng, muốn giành lại Thẩm Nghiên, thậm chí còn muốn được cô bế.
Và không nằm ngoài dự đoán, chúng lại cãi nhau.
Thẩm Nghiên đau cả đầu, bốn đứa nhỏ, mỗi đứa một câu, tiếng ồn này không khác gì mười mấy con ếch kêu bên tai.
"Thôi được rồi, ai muốn đi theo cô thì nắm tay nhau nhé?"
Thế là, Thẩm Nghiên tay trái nắm Đại Đản, tay phải nắm Nhị Đản, Lục Cẩn Dương nắm Đại Đản, Tiểu Béo nắm Nhị Đản, khó khăn lắm mới hòa thuận ra khỏi cửa.
Đến trại nuôi heo, cô thấy Ôn Thành Lan đã đợi ở đó rồi.
Vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên đến, từ xa cô ấy đã vẫy tay với Thẩm Nghiên.
"Nghiên Nghiên, tớ biết ngay là cậu xong việc sẽ đến trại nuôi heo ngay mà!"
Thẩm Nghiên mỉm cười: "Một tháng nay vất vả cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747386/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.