Còn tại sao lúc này không nói với Bạch Tương, cũng là vì sợ cô gái ngốc nghếch này lại chạy đi nói với Tiết Vĩnh Thanh.
Đến lúc đó, suất học này không chừng lại rơi vào tay hắn ta.
Chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra.
Vì vậy, chỉ cần nghĩ một chút, Thẩm Nghiên đã đoán được gần hết.
Nhưng không biết Bạch Tương đã làm gì mà lại khiến một cô gái thẳng thắn như Ôn Thành Lan phải suy nghĩ thay cho cô ấy như vậy.
Tuy rằng sau này sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng Bạch Tương hoàn toàn có thể thi lại vào lúc đó, chỉ cần trong khoảng thời gian hơn một năm này cô ấy học hành chăm chỉ thì thành tích sẽ không tệ.
Có thể nói, mọi người tụ tập ở đây làm thanh niên tri thức, cùng chung sống dưới một mái nhà, cũng là một cái duyên.
Nếu như trước đây không biết chuyện của Bạch Tương thì thôi, đã biết rồi thì đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vì vậy, Ôn Thành Lan đã giúp đỡ.
Vừa lúc này, Bạch Tương cũng đi ra, trên tay còn cầm chổi, nhìn thấy Thẩm Nghiên đã về, cô ấy còn mỉm cười với cô.
"Thẩm Nghiên, cậu về rồi à?"
Giọng nói vẫn dịu dàng như vậy, cả người toát lên vẻ nhu mì như một chú thỏ trắng nhỏ.
Mong rằng sau khi cô gái này về thành phố, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
Thẩm Nghiên mỉm cười chào hỏi cô ấy.
"Thời gian này vất vả cho cậu và Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747387/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.