Vừa rồi ăn cơm xong, mẹ Thẩm Nghiên cũng hơi buồn ngủ.
Kết quả bị Thẩm Nghiên vỗ đùi cái bốp, bà lập tức tỉnh ngủ hẳn.
Bà trừng mắt nhìn Thẩm Nghiên một cái, rồi nghe thấy con gái cười nói: "Mẹ, con biết cách nào để bác Cả ở nhà cũng có thể kiếm công điểm rồi."
Cô vừa dứt lời với vẻ mặt tươi cười, mọi người đều nhìn về phía cô, ngay cả Lương Siêu đang đánh xe phía trước cũng không nhịn được quay đầu lại.
Triệu Ngọc Phương càng kích động hơn.
"Tiểu Nghiên, cháu nói cho bác dâu biết đi, có cách nào để bác Cả nhà cháu kiếm công điểm?"
Phải biết rằng, vì chồng bà không thể kiếm công điểm nên dạo này ăn uống cũng ít đi, phải để dành lương thực, để mùa đông mọi người có cái ăn.
Thẩm Nghiên biết bác Cả là người không chịu ngồi yên, hơn nữa chân bị thương, gãy xương trăm ngày, cứ rảnh rỗi là ông lại suy nghĩ lung tung.
Chi bằng tìm cho ông ấy chút việc để làm.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Thẩm Nghiên bèn lên tiếng: "Bác dâu Cả, chuyện này cũng không khó, núi sau nhà chúng ta không phải có nhiều gỗ sao? Hơn nữa, đại đội chắc cũng thường xuyên cần người đi khai hoang đúng không ạ? Vậy thì bác có thể đề xuất với đại đội, mở một xưởng gỗ, chuyên làm mấy đồ dùng bằng gỗ, ví dụ như thìa, thớt,... rồi lấy danh nghĩa công xã, đi bàn hợp tác với cửa hàng mậu dịch, thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Như vậy, người dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745682/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.