Vừa rồi còn nói phải tiết kiệm, vậy mà lúc này mẹ Thẩm Nghiên lại quyết định đưa cả nhà đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa.
Bác cả họ Lương định từ chối, nhưng bị mẹ Thẩm Nghiên gạt phắt đi.
"Anh cả, nghe em." Mẹ Thẩm Nghiên nói với vẻ bá đạo.
Thẩm Nghiên thầm giơ ngón tay cái với mẹ mình.
Thế là cả nhà lại rẽ vào nhà hàng quốc doanh ăn trưa.
Mấy người kia không dám gọi món, Thẩm Nghiên tự gọi, một lúc đã hết gần năm tệ, khiến mẹ Thẩm Nghiên xót tiền đến mức suýt thì ăn không nổi.
"Phần ăn thì nhiều đấy, nhưng mà đắt quá!"
Một đĩa thịt kho tàu, bóng nhẫy, nhìn là thấy ngon, nhưng mà đắt đỏ!
"Mẹ, có đồ ăn thì cứ ăn đi, đừng nói đến giá cả nữa. Tiền hết rồi lại kiếm! Ăn vào bụng rồi là của mình."
Nói rồi cô mời mọi người ăn cơm.
Lúc đầu, nhà bác Cả còn hơi lúng túng.
Nhưng sau khi nếm thử món ăn ngon như vậy, họ lập tức bị chinh phục.
Chỉ tập trung ăn uống.
Bữa cơm này khiến mọi người vô cùng hài lòng.
Cảm giác như bụng đã no căng.
Lúc về, họ còn gói mấy miếng thịt mang về cho bọn trẻ, nếu không chắc cả bàn ăn đã bị quét sạch.
Ăn xong, mọi người mới thỏa mãn ra về.
Lúc đến bụng đói meo, lúc về bụng tròn xoe.
Bác cả họ Lương đã lâu rồi không có cảm giác no đến thế này.
Triệu Ngọc Phương cũng không nói gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745681/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.