Thẩm Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Thẩm Nghiên định đi thanh toán thì Lương Siêu đã tự đi đóng tiền rồi.
"Em gái, bọn anh có chút tiền, anh đi đóng là được."
Thấy anh họ kiên quyết như vậy, biết anh không muốn chiếm tiện nghi của nhà mình, Thẩm Nghiên cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng lúc này cô cũng đang suy nghĩ, có thể làm gì để cuộc sống của nhà bác Cả khá hơn nhỉ?
Bác cả hiện giờ không thể ra đồng kiếm công điểm, cuộc sống trong nhà chắc chắn rất khó khăn.
Nhà cô có thể giúp đỡ, nhưng cứ thế này mãi cũng không phải cách.
"Giúp người không bằng giúp mình."
Đây là đạo lý muôn đời.
Vậy rốt cuộc có việc gì mà bác Cả có thể làm ở nhà được nhỉ?
Nhưng lúc này bác Cả vẫn đang điều trị, thay thuốc gì đó cũng không nhanh được, Thẩm Nghiên liền đi báo án.
Tin tức về tên gián điệp kia, vẫn nên báo cáo với cấp trên càng sớm càng tốt.
Mọi người ở đồn cảnh sát nghe một cô gái trẻ đến báo án, vừa vào đã nói phát hiện ra gián điệp, đều vô cùng kinh ngạc.
"Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?"
"Là cái thứ giống như đài phát thanh đó, tôi sao có thể nhìn nhầm được?" Tuy không phải cô tận mắt nhìn thấy, nhưng Thẩm Nghiên vô cùng tin tưởng lời Nhị Đản nói.
"Được, chúng tôi sẽ lập tức điều tra. Đồng chí, nếu thật sự là gián điệp, cô đã giúp nước nhà làm một việc lớn đấy! À,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745680/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.