"Được rồi được rồi, chân ông ấy ổn rồi, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được."
Nghe Triệu Ngọc Phương nói vậy, Lương Mỹ Vân - vợ Lương Siêu cũng cười.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. À mẹ, mọi người ăn cơm chưa? Con đi nấu mì cho mọi người nhé?"
Triệu Ngọc Phương xua tay, cười nói với vẻ mặt vui vẻ.
"Không cần phiền đâu, chúng ta đã ăn ở nhà hàng quốc doanh trên huyện rồi, còn thừa ít thịt, con cất xuống giếng nước đi, kẻo hỏng."
Thời tiết này nóng nực, sợ thịt để lâu sẽ hỏng.
"Vâng ạ!" Lương Mỹ Vân đáp với vẻ mặt hào hứng, ánh mắt còn có chút ghen tị.
Lúc nãy, Thẩm Nghiên đã chào hỏi chị dâu Cả, rồi thấy chị ấy tất bật lo cơm nước, chuẩn bị nước cho mọi người rửa tay rửa mặt, còn rót nước mời khách, trông là một người phụ nữ rất đảm đang.
Thẩm Nghiên được biết, chị dâu Cả là người trong thôn, nhà cũng thuộc dạng khá giả, nhưng vì Triệu Ngọc Phương có chút mâu thuẫn với mẹ Lương Mỹ Vân, nên bà cũng không ưa gì con dâu này.
Tuy không bạc đãi, nhưng bình thường bà thường thiên vị con cái nhà thứ hai.
Nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ không có vấn đề gì lớn.
Nhà anh họ thứ hai cũng ra ngoài, anh họ thứ hai Lương Cương là người cao gầy, nhưng trông không hề yếu ớt, dù sao cũng là nông dân, tay chân rắn chắc.
Vợ anh ta là Đinh Thu, trông nhỏ hơn chị dâu Cả vài tuổi, lại có gương mặt trẻ con, dáng người nhỏ nhắn. Nhìn thế này là biết trước đây cô em dâu này chắc ít phải làm việc nặng, người sạch sẽ, ngón tay cũng không quá thô ráp.
Hai người vừa ra, Thẩm Nghiên liền chào hỏi. Thật ra, mọi người đều khá bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
Dù sao trước đây, cô em họ này đối xử với họ thế nào thì người nhà họ Lương đều biết rõ. Giờ cô đến đây, người gầy đi nhiều, ánh mắt cũng sáng hơn, gặp người lớn cũng ngoan ngoãn chào hỏi, cứ như thể Thẩm Nghiên hung dữ lúc trước chỉ là ảo giác của họ vậy.
Bất kể mọi người nghĩ gì trong lòng, bề ngoài họ vẫn tỏ ra thân thiện.
Sau đó, họ hỏi han về tình hình chân của bác Cả, Triệu Ngọc Phương tóm tắt lại.
Lương Cương mới nói: "Con đã bảo phải đi khám sớm rồi mà, mẹ xem, trì hoãn mấy ngày, để bố chịu khổ thêm mấy ngày, cuối cùng chẳng phải vẫn phải tốn tiền đó sao?"
Những người khác trong nhà đều im lặng, dù sao tình hình trong nhà mọi người đều rõ.
Trước đây không chịu đi khám chẳng phải là muốn tiết kiệm tiền cho gia đình sao?
Nhưng giờ chân bác Cả cũng đã được bác sĩ khám rồi, mọi người cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
"Cô với Tiểu Nghiên chắc mệt rồi nhỉ? Hôm nay vất vả cho hai người chạy lên huyện rồi, nếu không có hai người đến, chắc bố mẹ cháu cũng không chịu lên bệnh viện khám đâu."
Lương Mỹ Vân rất khéo ăn khéo nói, trước tiên là cảm ơn mẹ con Thẩm Nghiên, sau đó định để mọi người đi nghỉ ngơi.
Đinh Thu ở phía sau cũng phụ họa: "Đúng đúng đúng, cô với Tiểu Nghiên vất vả cả buổi rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi. Cháu vừa dọn dẹp giường xong, trưa nay cứ nằm tạm với mấy đứa nhỏ, Đại Đản với Nhị Đản giờ cũng đang ngủ trên giường rồi."
Thẩm Nghiên thật sự mệt mỏi, hơn nữa giờ cũng không vội về, ít nhất cũng phải ngủ dậy rồi mới...
Thẩm Nghiên định ngủ một lát, rồi dậy vẽ bản thiết kế, đưa cho bác Cả làm, sau đó họ mới về.
Nghĩ vậy, cô cũng không từ chối, mọi người rửa mặt mũi rồi vào phòng ngủ.
Lương Cương vào phòng thăm bố mình, sau đó mọi người giải tán.
Nhà họ Lương còn một cô con gái út, nhưng vừa mới lấy chồng nên không có ở nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]