"À, tại thấy Nhị Đản đáng yêu quá nên không nhịn được."
Thẩm Nghiên nhướng mày nhìn cậu bé, muốn xem cậu nhóc này sẽ nói gì.
Rồi cô nghe thấy Nhị Đản ngượng ngùng nói: "Thôi được rồi, nếu cô thích thì cháu miễn cưỡng cho cô véo thêm cái nữa vậy!"
Nói xong, cậu bé còn đưa mặt đến gần.
Lần này, Thẩm Nghiên thật sự không nhịn được cười ha hả.
Tiếng cười này quá ma quái, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Dưới ánh nắng, cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa không biết vì sao mà cười vui vẻ như vậy, mắt cong cong, khóe mắt còn vương nước mắt sinh lý vì cười to, dưới ánh nắng chiếu rọi, ánh lên tia sáng lấp lánh. Tuy vẫn là khuôn mặt khiến người ta không thích, nhưng lúc này, mọi người lại vô thức bỏ qua dáng người của cô.
Rồi bị tiếng cười của cô lây nhiễm.
Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác cũng đi theo sau, khi nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên có một suy nghĩ, chị Thẩm này thực ra không hề xấu, ngược lại, lúc nãy khi chị ấy cười, mọi người đều vô thức cảm thấy chị ấy có chút xinh đẹp.
Khiến người ta có cảm giác muốn thân cận.
Cười xong, Thẩm Nghiên mới nói với Nhị Đản: "Là bác dâu Cả, cũng chính là bà nội lớn của cháu bắt nạt cô đấy, Nhị Đản có muốn đòi lại công bằng cho cô không?"
Vừa nghe thấy là bà nội lớn, Nhị Đản lập tức im bặt, ấp úng hồi lâu mới nói: "Cô ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3744608/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.