"Thôi được rồi, ồn ào quá, còn muốn làm việc nữa không hả!?" Lưu Trường Căn đứng trên bờ ruộng, quát lớn.
Thấy không còn chuyện vui để xem nữa, mọi người liền tản ra.
Biết sao được, drama thì đã hóng xong rồi, nhưng cán bộ ghi điểm vẫn đang canh chừng kìa.
Không chừng lát nữa lại bị trừ điểm công.
Mọi người tuy đã giải tán, nhưng tiếng bàn tán vẫn không ngừng.
Mọi người vẫn rôm rả thảo luận.
Chủ yếu là nói về việc Thẩm Nghiên hiểu chuyện như thế nào, rồi bác dâu Cả thiếu tầm nhìn ra sao.
Con dâu của Lưu Tú Anh cũng nghe thấy những lời bàn tán này, chỉ muốn bóp c.h.ế.t bà mẹ chồng đồng đội heo này.
Đã đi đòi tiền rồi thì thôi, vậy mà lại không đưa tiền cho bà cụ, nếu đưa rồi thì làm sao xảy ra chuyện này được.
Giờ thì hay rồi, khiến cả đại đội xem trò cười.
Sau khi Thẩm Nghiên chạy đi, không ngờ lại có không ít người đi theo an ủi cô.
Thực ra, cô vốn không buồn lắm.
Nhưng vì bà Thẩm cứ luôn miệng nói bên ngoài là đã đưa tiền cho cô, nên Thẩm Nghiên mới đoán, có lẽ số tiền này là do bác dâu Cả tự ý đòi lại, không phải do bà Thẩm đòi lại.
Vậy thì cô không thể gánh tội này được!
Nói rõ mọi chuyện cũng tốt, số tiền này cô không lấy, mọi người đều đã thấy rõ ràng.
Chỉ là mọi người xung quanh cứ tưởng cô bị ấm ức, còn chạy đến an ủi cô, khiến Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3744607/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.