Mình còn chưa c.h.ế.t mà con dâu đã dám cho mình ăn quả đắng rồi.
Vậy đến lúc mình già hơn, chẳng phải mình sẽ phải sống dựa vào lòng tốt của con dâu sao?
Nghĩ đến ngày đó, sắc mặt bà Thẩm cũng vô cùng khó coi.
"Lấy tờ mười tệ đó ra đây, đừng hòng lừa tôi, tiền của tôi tôi còn nhận ra, trên đó còn có chữ đấy." Bà Thẩm vừa nói vừa đưa tay về phía Lưu Tú Anh, ra vẻ không lấy được tiền thì không bỏ qua.
Lưu Tú Anh thật sự cảm thấy rất ấm ức.
Bà ta không ngờ rằng, tối qua Thẩm Nghiên hiền lành đưa tiền cho mình, vậy mà lại đi mách lẻo, giờ còn khiến cả thôn đều biết chuyện.
Lúc này, số tiền này vẫn đang nằm trong túi bà ta.
Chắc là do hành động sờ túi của bà ta quá rõ ràng.
Bà Thẩm trực tiếp tiến lên, lục lọi trong túi bà ta, quả nhiên tìm thấy tờ mười tệ quen thuộc đó.
Thế là mọi chuyện đã rõ ràng.
Bà Thẩm nhìn đứa con dâu ngày càng không ra gì này, tức đến mức n.g.ự.c phập phồng liên tục.
"Cô còn gì để nói nữa? Cô xem, trên tờ tiền này của tôi có chữ đấy, tôi không biết đã xem bao nhiêu lần rồi, rõ hơn ai hết. Không ngờ, tiền của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, dù sao cũng không để lại cho nhà bác cả các người."
Chắc là đang tức giận, bà ấy nói thẳng ra câu này.
Nói xong, bà ấy còn muốn nhét cả số tiền vừa lấy từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3744606/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.