Tô Tĩnh Tuyền quay trở về văn phòng với khuông mặt uể oải. Cô thèm ăn trưa quá…Trình Huy nhìn thấy cô u sầu, sắc mặt khó coi thì phì cười.
“ Anh cười cái gì?”
Trình Huy vẫn chưa ngừng cười, anh nhướn mày, nhìn Tô Tĩnh Tuyền với vẻ thích thú.
“Cười cái gì à? Em phải may mắn lắm mới được sếp ưu ái như vậy đó”
“ Ưu ái? Chỗ nào vậy? Cái tên Thương Triết Viễn đó vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ. Còn bắt tôi xử lý hết đống tài liệu này trong vòng một ngày. Aiss, giờ nghỉ việc luôn còn kịp không nhỉ?”
“ Thực tập sinh khác thì được chứ em thì không đâu”
“ Tại sao?” Cô chau mày nhìn Trình Huy đang xử lý văn kiện
“ Tôi thấy giám đốc có vẻ thích em đó”
Tô Tĩnh Tuyền nghe xong thì tròn mắt, hoàn toàn bất ngờ. Cô nhìn Trình Huy như thể anh vừa nói điều gì đó không thể tin nổi.
“Anh nói gì cơ? Giám đốc thích tôi?”
Trình Huy không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười, thản nhiên lật tiếp một trang tài liệu.
“Đừng vội phủ nhận, em không thấy là giám đốc có vẻ quan tâm đặc biệt đến em sao?”
Tô Tĩnh Tuyền lắc đầu, không thể nào hiểu được điều Trình Huy vừa nói.
“Không thể nào. Anh ta chỉ là sếp thôi, chẳng có gì gọi là quan tâm đặc biệt cả….” Nụ cười của cô tắt dần khi nhớ đến mấy câu nói khó hiểu của Thương Triết Viễn.
“ Ôi trời ạ…mình phải sống thế nào đây?”
“ À phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-mua-dong-am-ap/3727989/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.