Đêm khuya thanh vắng, Hà Tịch liên tục trở người, cố gắng thế nào cũng không thể ngủ nổi. Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Dương Minh...
Trằn trọc đến khi trời tờ mờ sáng, Hà Tịch quyết định không cố gắng ngủ nữa. Cô rửa mặt sạch sẽ rồi khoác áo đi ra khỏi phòng. Mỗi một ngóc ngách đều chìm trong thanh tịnh. Cô bước đi thật nhẹ nhàng, tránh gây ra tiếng ồn đánh thức mọi người. Đêm qua xuất hiện một trận tuyết lớn, giờ đây mái hiên và sân vườn đều là một màu trắng xoá.
Gió lạnh tạt vào mặt khiến cô tỉnh táo thêm mấy phần. Cũng không biết vì lý do gì mà mình chạy ra đây, chỉ là cảm thấy đầu óc hỗn loạn, càng nằm trên giường sẽ càng nghĩ ngợi lung tung.
Trên hành lang, Hà Tịch tìm đại một cái ghế rồi ngồi xuống, im lặng nhìn khoảng sân trống.
Quả thực có chút nhàm chán. Chiếc điện thoại vốn đang ngoan ngoãn nằm trong túi nay được cô đem ra làm công cụ giải sầu.
Lướt qua một vòng bạn bè, gương mắt trắng trẻo đáng yêu của Tử Lý đột ngột xuất hiện. Trong phần bình luận vẫn còn dư lại tàn tích của một cuộc hỗn chiến.
Tống Đại Nghĩa về mặt trêu chọc Tử Lý thì luôn luôn giữ vững phong độ, từ lúc đi học đã trêu thành nghiện, giờ e rằng khó mà bỏ được.
Hà Tịch có chút buồn cười, thầm nghĩ cả hai đều thật trẻ con. Vốn định thoát ra, chỉ là vô tình nhìn thấy một cái tên khiến cô khựng lại.
Trong lúc cãi nhau, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849289/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.