Dương Minh vẫn ít khi trở lại trường.
Nghe bọn Âu Tuấn kể lại, Hà Tịch có chút bất ngờ. Hoá ra bố của cậu phải nhập viện. Buổi tối hôm đó gặp nhau, cô cũng không chịu hỏi thăm cho kỹ một chút. Chẳng trách cậu đầu tắt mặt tối xoay sở, vì không có bố ở bên cạnh mà phải cáng đáng mọi chuyện một mình.
Trở về từ công ty của Vương Lệ, Hà Tịch phấn khởi hơn đôi chút. Sản phẩm mà cô thiết kế đang trong quá trình sản xuất, đến mùa xuân sẽ được tung ra thị trường. Trước đây cô chỉ bán được thiết kế cho mấy brand nhỏ, giờ đây làm việc với Vương Lệ, brand của chị ấy lại là một brand có tiếng, lượng tiêu thụ cao, thiết kế của cô nhất định sẽ có tương lai sáng lạn.
Gần trưa, mây mù tan đi nhường chỗ cho một vài tia nắng dịu dàng. Phố xá vào giờ cao điểm trở nên đông đúc, tiếng còi xe đinh tai nhức óc khiến Hà Tịch khó chịu.
Bên đường có một vài quán ăn nằm liền kề, cô chọn đại một quán rồi bước vào. Chủ quán thấy cô liền niềm nở tiếp đón, đưa tới thực đơn. So với những nơi cô từng đến, quán ăn này cũng không có gì đặc sắc, Hà Tịch gọi một ít cơm chiên và một hai món ăn kèm, sau đó bắt đầu chờ đợi.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, đĩa cơm chiên nóng hôi hổi trông ngon mắt vô cùng.
Còn chưa ăn được bao nhiêu, điện thoại lại reo. Cuộc gọi kết thúc, Hà Tịch vội vã thanh toán tiền rồi chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-duong-quang-ruc-ro-nhat/2849287/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.