Chương trước
Chương sau
Hứa An Nhiên bị câu nói đầy tính chất vấn của Trịnh Vũ Thiên làm bản thân trở nên bối rối, không biết nên trả lời ra sao. Trịnh Vũ Thiên tinh ý nhìn ra được cô đang có vấn đề, hai bàn tay được tay áo dài che mất giữ khư khư lấy khẩu trang, tỏ ý nhất quyết không cho cậu gỡ bỏ. Điều này càng khiến sự hoài nghi trong lòng Vũ Thiên lớn hơn.

- Rốt cuộc là cậu bị gì thế hả?

- Kh... không có gì, tôi vào nhà đây.

Hứa An Nhiên nhanh chóng chạy vào nhà, lại vì hoảng loạn mà quên mất đóng cửa. Trịnh Vũ Thiên theo đó cũng vào trong, ngồi ở sofa phòng khách đợi Hứa An Nhiên, cậu biết chắc cô không thể trốn mãi trên phòng được. An Nhiên ở trên phòng đi đi lại lại, chẳng biết làm sao để “tiễn” kẻ không mời mà đến ở dưới, đối với con người của Trịnh Vũ Thiên cô cũng không lạ lẫm gì, nếu không có một lý do chính đáng cho dù đến sáng cậu ta cũng nhất định không rời đi. Đột nhiên có cái tên hiện lên trong đầu Hứa An Nhiên, người này chắc chắn sẽ giúp được cô. Nhấc máy bấm dãy số đã thuộc làu, An Nhiên cầu mong Diệp Nhã Vân sẽ bắt máy. Hồi chuông vang lên rất lâu đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng điệu mệt mỏi.

- Gì đấy? Sao giờ này cậu còn gọi cho mình làm gì An Nhiên?

- Nhã Vân, mình quên mất căn bệnh dị ứng đã lỡ ăn tôm mất rồi. Ban nãy mình vừa đi mua thuốc về thì gặp Trịnh Vũ Thiên, cậu ta gặp mình ở trước cổng có hỏi mình bị gì nhưng mình không trả lời, giờ thì đang ngồi chễm chệ ở dưới phòng khách. Cậu mau qua đây giúp mình đuổi cậu ta về đi!

Hứa An Nhiên cũng không chần chừ mà kể hết cho Diệp Nhã Vân nghe, hi vọng được cô ra tay cứu giúp. Chỉ có điều việc bệnh dị ứng tái phát là do ai Hứa An Nhiên tuyệt nhiên không hé nửa lời. Diệp Nhã Vân tuy có uể oải nhưng nghe đến Trịnh Vũ Thiên vẫn chưa về lại còn ở nhà An Nhiên lập tức gật đầu đồng ý, nói sẽ sang ngay. Chưa đến năm phút Hứa An Nhiên ở trên phòng đã nghe giọng Diệp Nhã Vân lanh lảnh ở dưới, có vẻ hai người họ đôi co gì đó, được một lúc Trịnh Vũ Thiên cũng về, sau đó nhận được tin nhắn của Diệp Nhã Vân, một giây sau bồi thêm cả tin nhắn của Trịnh Vũ Thiên.

Diệp Nhã Vân:“Mình giúp cậu xong cả rồi, ngủ ngon nhé! Nhớ uống thuốc đầy đủ.”

Đọc tin nhắn này, Hứa An Nhiên vô thức mỉm cười.

Trịnh Vũ Thiên:“Ngày mai xem ra hai chúng ta có chuyện phải nói rồi.”

Tâm trạng đang vui vẻ thế nào đọc đến dòng này liền tụt dốc không phanh, xem ra Trịnh Vũ Thiên đáng ghét đó nhất quyết không bỏ qua việc này rồi.

Hứa An Nhiên để ý đến túi thuốc trên bàn, lấy ra uống ngay, hi vọng đến sáng mai sẽ bình thường trở lại.

Sáng hôm sau Hứa An Nhiên đến trường cứ như kẻ rình mò, chỉ sợ vô tình lại gặp được Trịnh Vũ Thiên ở đâu đó. Vai bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ, An Nhiên theo phản xạ giật mình, ở phía sau cũng vang lên giọng nói khá quen.

- Cô Hứa!

Cách xưng hô này, làm Hứa An Nhiên liên tưởng đến vị thiếu gia vừa gặp cách đây cũng không lâu lắm. Cũng may dị ứng nhẹ nên sáng ra trên người Hứa An Nhiên chỉ là vài vết đo đỏ như muỗi “hôn”, không đáng để tâm lắm. Xem ra người trước mặt thật sự không nhận ra những vết tích này, chỉ cười giả lả.

- Cô Hứa, lâu lắm rồi chưa được gặp cô.

Tuy giữa Hứa An Nhiên và người này chưa đến mức quen biết nhưng việc bị gọi là “cô Hứa” cũng khiến An Nhiên trở nên khó chịu, liền nhíu mày nhắc nhở.

- Cứ gọi tôi là Hứa An Nhiên.

- Được được.

Vị thiếu gia nọ gật đầu lia lịa, nắm lấy tay cô, thân mật giữa thanh thiên bạch nhật. Đây là sân trường, đương nhiên có nhiều người qua lại, không tránh được ánh mắt nhòm ngó của nhiều người.

- Hứa An Nhiên, tôi chỉ muốn ăn cơm cùng em một bữa thôi. Lý nào lại khó đến vậy?

Hứa An Nhiên vô tình liếc mắt nhìn bảng tên của người trước mặt, là đàn anh khối trên, tên Chính Hạo. Có lẽ vì vậy mà cách xưng hô của anh ta thay đổi đột ngột. Mà khoan đã, Quách Chính Hạo? Lẽ nào là Quách Chính Hạo khiến phái nữ cả trường điêu đứng? Trước đây Hứa An Nhiên từng nghe Diệp Nhã Vân kể sơ qua, nhưng bộ não của cô không rảnh rỗi đến mức ghi nhớ những chuyện không liên quan đến bản thân. Nhìn hành động có vẻ hơn mức quen biết này của Chính Hạo cô lại thấy cực kì khó coi, vội giựt tay ra.

- Chính Hạo, mong anh tự trọng! Còn về việc ăn uống, chỉ một bữa cơm thì không thành vấn đề.

Nhận ra hành động quá khích của mình khiến Hứa An Nhiên nhăn mặt chau mày, đàn anh cũng không đụng chạm gì nữa, chỉ bảo.

- Được, vậy trưa nay anh sang lớp tìm em. À, quên giới thiệu anh là Quách Chính Hạo, đàn anh khối trên của em đấy, em nhất định phải lễ phép mới được.

Hứa An Nhiên còn chưa kịp nói:“ Việc này còn phải xem thái độ của anh “ cánh tay đã bị người nào đó giật ngược lại, bây giờ mới ý thức được hình như khoảng cách của cô và Chính Hạo có hơi gần. Cánh tay Hứa An Nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, bên tai còn nghe được tiếng nói trầm thấp của ai đó.

- Xin lỗi, tôi có thể mượn cô gái này?

Quách Chính Hạo có vẻ ngạc nhiên, Hứa An Nhiên cũng sững sờ không kém, phen này toi rồi. Làm ơn đi, Chính Hạo, xin anh hãy nói một câu không được đi. Trái với mong muốn của An Nhiên, Chính Hạo gật đầu rồi cười một cách khó hiểu.

Trịnh Vũ Thiên lôi xềnh xệch Hứa An Nhiên đi, không nhìn cũng biết là khuôn viên trường, nơi quen thuộc cho những lần chạm mặt không mong chờ của cô và Trịnh Vũ Thiên. Mặc dù cả hai đã dừng lại khá lâu nhưng Trịnh Vũ Thiên vẫn không có ý định buông tay, dường như đang chờ Hứa An Nhiên nói trước. Bản thân cô lại chẳng biết nên mở lời nói về điều gì, là về chuyện tối qua... hay là chuyện vừa nãy? Nghĩ rồi mới thấy Hứa An Nhiên thật ngu ngốc, chuyện cô gặp Chính Hạo có gì mà phải khai báo với Trịnh Vũ Thiên.

- Không có gì để nói sao?

Đợi mãi vẫn không thấy Hứa An Nhiên nói gì, Trịnh Vũ Thiên mới hỏi, ngữ khí có vẻ sốt ruột.

- Về chuyện gì?

Mặc dù đã biết rõ Trịnh Vũ Thiên có ý hỏi tối hôm qua sao Hứa An Nhiên lại tránh mặt cậu nhưng cô vẫn cố chấp hỏi lại.

- Cậu quen với Quách Chính Hạo sao?

Ngược lại câu hỏi của Trịnh Vũ Thiên khiến Hứa An Nhiên hoàn toàn ngỡ ngàng, cô không hề nghĩ cậu lại hỏi câu này.

- Mới quen, chưa lâu lắm.

Trả lời xong mới thấy An Nhiên bị hớ, cậu chỉ hỏi cô có quen Chính Hạo hay không thôi mà, chỉ cần trả lời “Có quen” được rồi, cần gì phải dài dòng đến vậy. Với cái kiểu hay bắt bẻ của Trịnh Vũ Thiên, không chừng câu tiếp theo lại chẳng hay ho gì.

Quả nhiên không sai!

- Tôi không hỏi cậu quen lâu chưa.

Nghe ra hình như Trịnh Vũ Thiên vừa cười khẽ, vì cậu xoay lưng về phía Hứa An Nhiên nên cô không thấy rõ biểu hiện hiện giờ trên gương mặt Trịnh Vũ Thiên ra sao.

- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, Quách Chính Hạo không phải dạng người tầm thường. Cậu đã dính vào rồi, e rằng gặp toàn xui xẻo.

Nói vậy có nghĩa là Trịnh Vũ Thiên có quen biết với Quách Chính Hạo? Thế sao ban nãy cô lại thấy cậu nói chuyện với Chính Hạo ngữ khí lại có phần xa lạ, khách sáo đến vậy, hình như còn có sự bực bội. Quách Chính Hạo là người thế nào, sao Trịnh Vũ Thiên lại phải nhắc nhở Hứa An Nhiên?

Chợt Hứa An Nhiên cảm thấy cánh tay ngứa ngáy, rồi đến cả người cũng vậy. Hóa ra Trịnh Vũ Thiên đã để ý đến cánh tay trắng nõn với vài chấm đỏ đang bị cậu nắm chặt lấy, sau đó xoay người nhìn chằm chằm cả người An Nhiên, dò xét. Với kiểu nhìn này hoàn toàn khiến cô cảm thấy bức bối. Hứa An Nhiên né tránh ánh mắt của cậu, trong lòng thầm cầu nguyện Trịnh Vũ Thiên đừng nhìn nữa, cũng đừng phát hiện ra gì cả. Nhưng ông trời quả thật là không thương cô, Trịnh Vũ Thiên chỉ vào những vết tích trên tay cô, mặt cô, rồi cả ở cổ, hỏi.

- Đây là vết gì?

Giọng nói đó, lạnh lùng như tảng băng, nhưng sức ép buộc đối với người nghe lại quá lớn khiến Hứa An Nhiên không thể nào không trả lời được.

- Tôi bị muỗi tấn công.

Ánh mắt Trịnh Vũ Thiên vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, dường như đang cười trước câu trả lời của cô. Một giây sau đưa tay nâng cằm Hứa An Nhiên lên, từ từ áp mặt xuống, chóp mũi chạm vào gò má An Nhiên đem lại cảm giác ngứa ngáy nhưng đủ khiến máu nóng trong người cô chạy rần rật, tim đập nhanh như sắp vọt ra khỏi lồng ngực, hơi thở nam tính của Trịnh Vũ Thiên liên tục phả vào vành tai An Nhiên, sau cùng mới nói.

- Cậu nghĩ tôi tin sao?

Một câu nói này cũng đủ đánh sập những lời ngụy biện Hứa An Nhiên sắp sửa nói ra, đủ chứng tỏ Trịnh Vũ Thiên không hề tin vào lời giải thích của cô. Cậu đứng thẳng người, bỏ đi. Lúc đến bất ngờ, đi cũng bất chợt. Trịnh Vũ Thiên đối với An Nhiên như một cơn gió vậy, thích thì vờn cô mãi, đem lại cảm giác dịu mát sảng khoái, khiến cô càng trở nên mê muội. Còn không thích lại vô tình bỏ đi, không chút luyến tiếc.

Buổi trưa Quách Chính Hạo giữ đúng lời đến lớp tìm Hứa An Nhiên trước bao đôi mắt bất ngờ, ganh tị của tất thảy nữ sinh. Xem ra bây giờ An Nhiên đã thấm phần nào câu nói của Trịnh Vũ Thiên, thật xui xẻo! Trước giờ cô là người ôn hòa, chưa từng để ai ghét, dù là giáo viên hay bạn học. Thế mà bây giờ vì một tên con trai Hứa An Nhiên ngay lập tức trở thành mục tiêu bị ghét bỏ của vô số bạn học nữ.

Quách Chính Hạo hình như không quan tâm lắm đến thái độ chán chường, mệt mỏi của Hứa An Nhiên, đưa cô hướng thẳng đến căn tin. Lần này anh cũng không dám nắm tay An Nhiên nữa, sợ cô sẽ gạt phăng ra và đổi ý thì nguy. Hứa An Nhiên giấc này thường tìm đến khuôn viên trường ngủ nghỉ, không có thói quen ăn trưa, cô bây giờ trước mặt người con trai này phải kìm nén những cái ngáp ngắn ngáp dài, dù sao cũng là con gái, việc giữ hình tượng không phải không quan trọng.

Trên bàn ăn Chính Hạo gọi ra rất nhiều món, ăn hết chỗ này chắc Hứa An Nhiên không cần đi chỉ lăn thôi cũng về lớp được, may mắn là chẳng có món tôm nào. An Nhiên không đói nhưng cũng miễn cưỡng gắp vài món lên ăn, cảm giác ngán ăn đã đến tận cổ rồi nhưng vẫn phải kìm nén. Dù sao cũng đã đồng ý người ta ăn cơm chung, cô không thể bất lịch sự được.

Trịnh Vũ Thiên nằm vắt vẻo trên cành cây cổ thụ ngủ trưa, hôm nay Diệp Nhã Vân không đến trường, đâm ra cậu cũng trở nên nhàm chán, thường ngày có cô bên cạnh luyên thuyên tuy có nhức đầu nhưng không khí cũng vui vẻ. Bây giờ Trịnh Vũ Thiên chỉ muốn ngủ cũng không được, ở những chiếc ghế đá gần đó là tiếng bàn tán của lũ con gái nhiều chuyện. Sẽ chẳng có gì đáng chú ý nếu chủ đề của bọn họ không phải là Quách Chính Hạo và Hứa An Nhiên.

- Này này, các cậu nghĩ thử xem, có phải anh Chính Hạo và con nhỏ An Nhiên đang yêu nhau không?

- Chẳng biết nữa.

- Chắc thế rồi!

- Sáng nay hai người họ còn nắm tay thân mật ở giữa sân trường cơ mà. Đến trưa Chính Hạo còn sang tận lớp rủ An Nhiên xuống căn tin.

-...

Hai cái tên đó lọt vào tai Trịnh Vũ Thiên liền khiến cậu khó chịu, ngay lập tức mở mắt, chau mày nhìn ngắm lá cây xanh mơn mởn một lúc, trầm tư về một số chuyện chắc có lẽ mỗi cậu biết. Trịnh Vũ Thiên nhảy vọt từ cành cây xuống đất, nhẹ nhàng như bay, sau đó liền bỏ đi. Có lẽ cậu đói bụng rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.