Chương 33: Vệ Mi. Dịch: Hoa Linh Bằng tốc độ nhanh nhất, Phương Văn Cẩm đã trao đổi với người phụ nữ bị thương cùng người nhà của bà ấy và đồng ý toàn bộ yêu cầu của họ… Chịu mọi chi phí điều trị vết thương ở chân và bồi thường một khoản phí tinh thần. Hơn nữa, để tránh nỗi lo về sau, dưới tình huống bác sĩ của bệnh viện tâm thần đã kiểm tra và xác định vết thương ở chân không đáng ngại, Phương Văn Cẩm vẫn kiên trì bảo Trần Tịnh Thực lái xe đưa họ đến một bệnh viện cấp ba cách đó không xa làm kiểm tra cũng như xử lý tường tận và chuyên nghiệp hơn, sau đó lại để con gái Phương Huỳnh đi theo phụ trách trả tiền. Phương Huỳnh nghe đến đây thì vô thức nhìn Trần Tịnh Thực một cái. Trần Tịnh Thực không nhìn cô ta, khẽ gật đầu, anh nói với Lê Lô: “Môi Môi, em đi cùng anh nhé.” Lê Lô ngẫm nghĩ, song không đồng ý. Cô cảm thấy trạng thái của giáo sư Phương có vẻ cũng không được tốt lắm, chắc sẽ cần người chăm sóc. “Thôi em ở lại đây với giáo sư Phương, các anh đi nhanh về nhanh.” Nếu nói Lê Lô rộng lượng đến mức còn cố ý cho Phương Huỳnh và Trần Tịnh Thực cơ hội ở riêng thì cũng không hẳn. Nhưng dù sao bây giờ cũng là tình hình đặc biệt, hai người họ một lái xe một trả tiền, đều có chức trách riêng, cô không thể tùy hứng như thế. Quan trọng nhất là, cô tin tưởng Trần Tịnh Thực. Trần Tịnh Thực đại khái đã đoán được dụng ý của Lê Lô khi ở lại đây, trong lòng cảm động vô cùng. Xoa đầu cô xong, anh chủ động đón lấy xe lăn, đẩy người bị thương ra khỏi phòng bệnh. Phương Huỳnh bên này lại quan tâm hỏi han bố một lát rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-bau-vat-cua-em/4737676/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.