Khoảnh khắc viên đạn ghim vào bả vai, thân người cao lớn của anh khẽ chao đảo. Dường như trong đầu Cố An Tước đã nhớ về quá khứ rất nhiều năm về trước.
Trước kia anh từng dạy Hà Tiểu Vãn dùng súng, khi đó cô còn nhỏ, rất miễn cưỡng học. Nhưng anh không nghĩ đến có một ngày, cô lại dùng kĩ thuật anh dạy lên người mình.
[Em là con gái, nếu có bảo vệ thì cũng là anh bảo vệ em, cần dùng súng để làm gì?]
[Nếu không thể bảo vệ người khác, ít ra cũng phải bảo vệ được chính mình.]
[Không muốn! Ở Nam Dương, có anh là Bộ trưởng, anh trai ở nhà lại là Thị trưởng, vốn dĩ em đã rất an toàn rồi.]
[Đừng nhắc đến người anh trai ở nhà của em trước mặt anh.]
[Sao... sao không được?]
[Em có anh là đủ.]
Lúc tỉnh dậy một lần nữa, trong mắt Cố An Tước chỉ toàn là một màu trắng tinh của trần nhà.
Bên tai vang lên giọng nói của Hạ Kiều. "Lão Cố? Tỉnh dậy rồi à? Thấy trong người thế nào?"
Cố An Tước không nhúc nhích, ngay cả vết thương ở bả vai cũng không thấy đau. "Tiểu Vãn đâu?"
Hạ Kiều tức đến giậm chân. "Bây giờ cậu còn tâm tư lo chuyện khác à?"
"Trả lời!" Giọng anh gằn từng chữ.
"Quay về nhà họ Hà rồi." Hạ Kiều liếc qua giường bệnh, biểu tình trên gương mặt giống như không còn gì để nói. "Rất, an, toàn!"
Chân mày Cố An Tước lúc này mới chịu dãn ra, anh lại nhắm mắt, im lặng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-yeu-co-ta/2907818/chuong-44.html