Sau ngày Vương Chí Nguyên bị bắt, Hiểu Phù và Vương Đề Hiền đã bị “hốt” nguyên cả một ổ vào viện, một tháng sau đó cả hai mới được “thả” để về nhà.
Vương Đề Hiền tỉnh lại trước đó cả hai tháng, nhưng đã giữ bí mật không nói ra. Tệ hơn, anh còn thông đồng với vị bác sĩ trưởng khoa để giữ bí mật.
Sau khi biết được bí mật này, Hiểu Phù giận không thèm nói chuyện với Vương Đề Hiền trong cả một tuần. Mãi anh mới có thể dỗ được cô.
Hiểu Phù đã trả lại chức tổng giám đốc cho Vương Đề Hiền, còn mình thì hưởng thụ nằm lười ở nhà.
Vương Đề Hiền nhận lại công việc, nhưng khi mở cửa nhìn vào bên trong văn phòng có cả tỉ các tập tài liệu xếp chồng lên nhau để chất đống quanh cả gian phòng, anh suýt đã lên cơn đột quỵ chết ngay tại chỗ.
May mà loài người là một sinh vật có khả năng thích ứng nhanh, anh còn là một cá thể vượt trội nên một tuần tiếp đó đã có thể làm quen dần.
Một khoảng thời gian nữa, tháng tư tại Paris.
Hiện tại đã là cuối xuân đầu hạ, nắng vào mùa này không quá mạnh, rất mát mẻ.
Thời điểm này, hoa ở Paris nở rất nhiều, sáng sớm, có chút hơi lạnh.
Tại những bờ tường trong những nhà thờ lớn, những nhánh hoa tử đằng leo cao bám vịn lên thành tường, rủ xuống những chùm hoa tím biếc tạo nên một khung cảnh chỉ riêng mùa này mới có.
Cũng tại thành phố xinh đẹp này, Vương Đề Hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497056/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.