Vương Chí Nguyên nằm nhoài trên những bậc cầu thang, đôi con ngươi trợn lớn, nhìn Vương Đề Hiền đứng ở trên một tầng cao hơn hắn, nhìn hắn từ trên cao xuống, còn hắn, thì phải ngóc đầu mà nhìn lên anh.
Lúc nào cũng như vậy. Vương Đề Hiền lúc nào cũng luôn đứng ở trên đỉnh của sự cao quý, còn hắn thì lúc nào cũng nằm quằn quại như một con sâu bọ xấu xí ở dưới chân bùn.
Không thể thay đổi được. Hắn không thể thoát ra được khỏi cái bóng lớn của Vương Đề Hiền.
Bỗng nhiên, từ bên cạnh Vương Chí Nguyên phát đến những tiếng bước chân.
Bây giờ hắn mới rùng mình mà sực nhớ ra, vẫn còn có Hiểu Phù đang đuổi theo hắn!
Cô bước đi không nhanh không chậm, nhưng từng tiếng gót giày của cô vang xuống lộp cộp dưới nền nhà lại dội vào trong tâm hắn cảm giác ngột ngạt đến khó thở.
Mỗi lần âm thanh ấy phát ra ngày càng gần, hắn lại có cảm giác như có một cái dùi sắt đâm ngang vào tim hắn, kinh hoảng.
Vương Chí Nguyên hắn không thể chết được!
Hắn cố lết người để nhặt lại khẩu súng, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào, khẩu súng đó đã bị Hiểu Phù đá văng ra xa.
Vương Chí Nguyên kinh hãi hét lớn, đột ngột bị Hiểu Phù bóp chặt lấy miệng.
Lực của cô rất mạnh, như hận không thể bóp nát mặt hắn ra.
“Mày… Mày… Ặc!”
Vương Chí Nguyên muốn cậy tay của Hiểu Phù ra nhưng không được, ngược lại, mặt còn bị cô dùng sức siết lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497058/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.