Vương Đề Hiền như mọi ngày, sau khi thức dậy, việc đầu tiên anh làm đó sẽ là kéo Hiểu Phù đang nằm ngủ say như chết ở bên cạnh mình mà hôn vào má, vào môi.
Hiểu Phù đang ngủ, bị nhột nên khó chịu khẽ cựa quậy, miệng lẩm nhẩm.
“Ưm…”
Lại bị Vương Đề Hiền cắn vào môi.
Xong anh phủi chăn đứng dậy, cẩn thận vén chăn lên trùm kín lên cổ cô cho cô ngủ, anh không kéo rèm cửa, khi bước ra khỏi phòng cũng chỉ khẽ khàng vặn khoá, tránh gây ra tiếng ồn lớn.
Sàn nhà bằng gạch cứng rắn vốn đã không tạo ra tiếng động, nhưng gót chân anh vẫn bước rất nhẹ nhàng.
Vương Đề Hiền vệ sinh cá nhân, rồi sau đó xuống dưới nhà để dùng bữa sáng do quản gia bày ra sẵn.
Bỗng nhiên Hiểu Phù từ cầu thang bước xuống.
Bình thường cô toàn ngủ đến bảy giờ mới dậy, nhưng hiện tại mới chỉ có hơn sáu giờ một chút.
“Sao thế?” Vương Đề Hiền đặt đũa xuống bàn, xoay người về hướng cô, giọng nói ôn nhu: “Không ngủ được nữa à? Anh lỡ đánh thức em dậy sao?”
“Không. Tự nhiên tỉnh thôi.”
Hiểu Phù vừa nói, vừa che miệng ngáp một tiếng.
Thấy anh đã dùng xong bữa sáng, Hiểu Phù đi vào trong phòng bếp, pha cho anh một tách cà phê.
Cà phê anh thích không quá đắng cũng không quá ngọt, vị vừa phải. Cô pha cho anh một cốc, Vương Đề Hiền uống hết rồi mới đi làm.
Đứng ở thềm cửa nhà, Vương Đề Hiền xỏ giày, còn Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-thuong-em-dau-anh-a/2497054/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.