Nhiếp Phí Nhi nói không đi, hiện tại còn đang nằm ườn trong phòng không chịu ra. Đám người tỏ vẻ không có gượng ép. Riêng Tô Thanh Thanh thì nụ cười càng thêm cứng nhắc, chỉ là không có người chú ý nên không ai nhìn thấy rồi ngờ vực cái gì. Trong lòng Tô Thanh Thanh lại chỉ hi vọng có thể giảm thiểu tổn thất...
Cô lại không có lo lắng cho Nhiếp Phí Nhi quá nhiều. Mặc dù cô lờ mờ đoán được Nhiếp Phí Nhi sẽ làm cái gì đó, nhưng nếu cô nàng nói không sai thì đó vừa là chuyện tốt, vừa không ảnh hưởng được đến bao nhiêu người, cho dù ở đó vẫn còn hai Alpha. Không gian biệt lập xung quanh cũng là một lợi thế nếu Nhiếp Phí Nhi thất bại, sẽ không ảnh hưởng những du khách khác trong khu du lịch. Cho dù cô nàng có cùng Giang Hâm... Vậy cũng là do cô nàng tự mình chuốt lấy. Bản thân Tô Thanh Thanh thật sự không hề tán thành cách làm như vậy. Nhưng vì một xuất đề cử vào nhóm phiên dịch viên của chính phủ, cô nàng vẫn bấm bụng mà làm.
Còn vì sao cô lại không lo cho Ngôn Chử...
"Hôm nay hình như có gió bấc nhỉ?"
Tề Giản vừa nói xong thì một cơn gió mang theo khí lạnh đầu đông đã thổi tới, đánh cho Thanh Đường rùng cả mình.
"Để em đi lấy áo khoác cho anh."
Hắn vừa thấy vậy liền nhíu mày đứng dậy định đi. Thanh Đường vội vàng kéo tay hắn: "Không cần đâu."
Thật ra gió này cũng không tính là lạnh, chỉ là lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324077/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.