Anh ngẩn ra, sau đó khó hiểu mà quay đầu lại nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Tề Giản nhìn vẻ mặt của anh thì vô thức thở dài đầy bất lực nhưng hắn vẫn cụng trán anh nói: "Chuyện kia anh không để ý chứ?"
Thanh Đường ngẩn ra: "Chuyện g..."
Nhưng anh còn chưa nói xong đã ngờ ngợ được chuyện hắn muốn nói. Anh im lặng nhìn mặt hắn một lát, cảm thấy thằng nhóc to xác trước mặt lúc này y như con cún làm sai chuyện bị chủ phát hiện, đang ra sức mè nheo với chủ hòng khiến chủ không giận mình nữa. Anh không khỏi muốn cười với ý nghĩ này mà đưa tay đi xoa xoa mái đầu đinh không có mấy tóc của hắn, y như đang xoa đầu cún.
"..."
Tề Giản nửa bất lực, nửa lại thở phào trong lòng.
Như vậy là không để ý đúng không?
"Sao cậu lại nghĩ tôi để ý?"
Thanh Đường xoa đủ rồi liền hỏi.
Tề Giản nhìn anh một chút rồi mới nói: "Em không biết nên mới hỏi anh. Em không để ý nhưng không chắc anh có để ý hay không? Lỡ anh để ý thì em phải khơi thông cho anh, để anh không nghĩ ngợi lung tung."
Hắn nói quá nghiêm túc khiến anh cũng phải ngẩn ra một chút, sau đó lại không nhịn được cười.
"Chỉ cần cậu không thích người ta là được."
"Em đương nhiên không thích cô ta. Em chỉ thích anh."
Tề Giản lập tức thề thốt.
Thanh Đường bị hắn dụi đến nhột không khỏi cười ha ha vừa ra sức trốn tránh. Nhưng cuối cùng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324070/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.