Tề Giản nhìn thấy anh như vậy thì âm thầm an tâm. Anh thích là được rồi.
Hắn cũng cùng anh đưa mắt nhìn không gian như bùng nổ, trở nên rộng lớn vô ngần trước mặt. Ở trong tầm mắt của họ lúc này là núi rừng bao la vĩ ngạn. Cả một sườn núi trải đầy đều là hoa đào khoe sắc, màu xanh cùng màu hồng đan xen cùng những ngôi biệt thự bằng gỗ như những ngôi nhà sàn tô điểm cho nơi này càng thêm mĩ lệ.
Mùa xuân hoa đào đua nhau nở. Cánh hoa lâu lâu theo gió thổi khắp nơi. Nhưng cũng bởi vì thời tiết quá tốt đẹp nên khu du lịch dạo này cũng có vẻ đông. Nơi bãi đổ xe, lượng xe đậu ở đây không hề ít chút nào. Vậy mà họ lại không có cảm thấy cái sự nhộn nhịp đó phá hỏng không khí nơi này.
Là bởi vì nó quá rộng lớn đi...
Quả thật.
Lúc họ theo đoàn đi vào sâu bên trong khu du lịch thì họ chỉ hội ngộ với những nhóm người khác ở cổng, sau đó mỗi nhóm liền theo nhân viên tách ra, đi vào mỗi con đường mòn dẫn đến những khu vực khác nhau. Lúc họ đến được khu vực của mình, đứng trên sườn núi họ vẫn có thể nhìn thấy những nơi khác cách họ không xa nhưng khoảng cách lại đủ để âm thanh bên này không làm phiền đến tận bên kia quá mức. Quanh đi quẩn lại nơi này lại giống như chỉ có mình họ vậy.
Quả là chốn hoang sơn dã lĩnh tự do tự tại.
Đến cả Ngôn Chử trong lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3324069/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.