"A! Sâu quá Tề Giản a..."
"Thanh Đường anh sướng không!"
"Ư a..."
Thanh Đường điên cuồng lắc đầu, nói không ra hơi nhưng cái người kia vẫn cố chấp gặn hỏi: "Thanh Đường nói cho em biết đi! Em làm anh sướng không! Em lớn không! Làm anh thoải mái không! Em muốn nghe anh nói! Muốn biết anh nghĩ gì, cảm thấy gì! Anh nói đi mà..."
Đến cuối cùng hắn còn bày trò làm nũng đáng xấu hổ, chọc cho Thanh Đường ngượng ngùng đến mức muốn đánh hắn.
Anh e thẹn, dưới sự tấn công của hắn lí nhí đáp: "Sướng..."
Âm thanh kia như muỗi kêu nhưng lại khiến thứ to lớn đang chôn trong người mình co giật rồi to ra một vòng. Kích thước kia khiến phạm vi nó chiếm lấy càng lớn, kéo căng từng lớp mị thịt ướt rượt đến trơn bóng. Mỗi cái thúc hông đều chà qua tất cả điểm mẫn cảm bên trong đường hầm khiến anh thét chói tai, lại rùng mình mà cao trào đến mềm nhũn.
Nhưng hắn lại chẳng cho anh thời gian hòa hoãn mà điên cuồng đóng anh lên cái cọc vừa nóng vừa lớn kia, mỗi cái đều mạnh đều sâu, như thể muốn nhét luôn hai túi trứng kia vào mới chịu. Bên miệng lại nói đầy *** ngôn không biết xấu hổ mà đòi hỏi: "Anh nói nhỏ quá em không nghe được."
Vừa nói hắn vừa dùng hành động ép anh kêu đến khàn cả cổ.
Rồi chẳng biết hắn chạm vào chỗ nào mà khiến anh mạnh mẽ co giật, tiểu Đường Đường vừa mới bắn lại phụt phụt ra thêm vài cỗ mật ngọt hơi loãng. Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/2743055/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.