Tóm lại cảm giác được người chăm bẳm từng chút một này cảm giác cũng không tệ.
Nhưng anh chịu không nổi tinh lực người này quá dồi dào.
"Anh không cho em vào em sẽ làm tổ trước nhà anh mãi không đi."
"..."
"Tiểu Đường!"
Ở lúc anh không biết làm sao bỗng nhiên một âm thanh hơi già nua mạnh mẽ vang lên bên tai. Anh vừa nghe thấy đã như con mèo bị dẫm phải đuôi, vèo một cái liền hoảng hốt kéo cái vali bên chân giấu vào trong nhà dưới ánh mắt kinh ngạc của Tề Giản. Anh cũng không thèm để ý đến ánh mắt của hắn mà đối với người vừa gọi, cũng đã đến gần chỗ họ, nhìn thấy được Tề Giản đang đứng đây cung kính thưa một tiếng: "Thầy Trình."
"Ủa, ai thế? Không phải sinh viên khoa ta thì phải."
Giáo sư Trình Liệm năm nay đã sáu mươi nét mặt hiền từ đeo cặp mắt kính dày cộm cùng mái tóc muối tiêu tò mò nhìn Tề Giản săm soi.
"Chào giáo sư."
Tề Giản khẳng khái lên tiếng chào hỏi trước. Dáng vẻ cao lớn nghiêm chỉnh, khuôn mặt điển trai rất dễ lấy lòng những giáo sư cả đời chỉ có tri thức này.
"Cậu ấy là học đệ trong trường, có việc tìm em. Thầy tìm em có việc gì không ạ?"
Thanh Đường qua loa giới thiệu một câu rồi đối với ông dò hỏi.
Trình Liệm lại xua tay: "Không có gì, thầy định nhờ em lên lớp giùm thầy một buổi. Hôm đó thầy có việc."
"Là hôm nào ạ? Giáo trình có phức tạp không... Em sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/2743053/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.