Thanh Đường buồn cười: "Đi dạy. Thậm chí là đến phòng nghiên cứu."
"Vậy anh cứ đi thôi. Em tự có cách tính toán."
Tề Giản không sao cả nói.
"Cậu thật sự không thấy chán sao?"
Anh thật sự hỏi. Cũng không có nghĩ gì nhiều. Con người anh có vẻ khô khan, anh sợ hắn không chịu được. Thay vì vậy hắn nên dành thời gian cho cái khác. Tình yêu có đôi khi phải cần một chút xa cách để thời điểm ở bên nhau nó có đủ sự nồng nhiệt. Anh nghĩ như vậy.
Nhưng Tề Giản thì chưa chắc. Cũng có lẽ là do hắn mới mẻ nên không muốn thỏa hiệp.
Tề Giản nhìn anh, sau đó đứng dậy đi đến chỗ anh, hai tay vòng anh giữa ghế và chính mình rồi nghiêm túc nói: "Anh đừng nghĩ nhiều nữa. Anh chỉ cần để ý đến cảm xúc của mình là được. Anh vui anh buồn mới quan trọng nhất."
Thanh Đường nhìn hắn, một hồi liền ừ một tiếng như muỗi kêu. Mi mắt anh rũ xuống tạo thành một cái bóng nhỏ trông ngoan ngoãn dịu dàng như chú nai con, quả thật rất có khả năng kích thích bản năng săn mồi của động vật ăn thịt là người bên cạnh. Nhưng Tề Giản cũng không lúc nào cũng động dục. Hắn nhìn ra được anh có vẻ hơi sợ hắn quá hung ác. Làm không khéo tính phúc sau này của hắn sẽ chịu thiệt hại, cái gì cũng phải từ từ, coi trọng nhất là vừa đủ.
Hơn nữa cơ thể anh ấy chưa có biến đổi hoàn chỉnh, làm nhiều quá cũng không tốt.
Quá trình ở chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-khong-phai-o-khong-phai-em-cung-muon/3305032/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.