Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, ta đây phế nhân thì có ích gì cho hắn chứ? Thôi được, Mục Niệm Từ, ngươi đã ủy thân cho hắn, lại vì bảo vệ hắn mà không để ý đến danh tiết nữ nhân, ta có cái gì mà tranh đoạt cùng ngươi?
Không khí giương cung bạt kiếm tan biến, cả người ta cũng nhũn ra, chỉ mong hai người bọn hắn biến mất trước mắt ta, tránh cho ta muốn nôn cả mật, mất khống chế.
“Khang ca, theo ta trở về thôi, đi xin lỗi Quách đại ca, cầu bọn họ tha thứ!” Mục Niệm Từ lôi kéo tay của Dương Khang, khóc cầu xin.
“Đúng vậy, Dương Khang, cuối cùng ngươi là muốn lão tử, hay là muốn đứa con?” Mắt tà liếc xéo hai người lôi lôi kéo kéo, ta lạnh lùng nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt như chứa hồi đáp khí phách, lại cả sợ sệt xấu hổ với chính mình không mở miệng. Hắn nhẹ kéo tay của Mục Niệm Từ ra, đi tới trước mặt ta nói nhỏ: “Âu Dương Khắc, ngươi không cần ghen ghét, Niệm Từ nàng chỉ có ta, ta cũng chỉ có nàng,” Hắn ngừng một chút, như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Chính là ——”
“Tiểu vương gia thật buồn cười, Mục cô nương là nữ hài tử xinh đẹp như vậy, đổi lại ta cầu còn không được mà! Đã được chu toàn, còn không đem tiểu vương gia mà nắm chặc? Chậc chậc, đáng tiếc nha, ta quả thực năm lần bảy lượt có cơ hội xuống ta, cuối cùng lại để tiểu vương gia được lời.” Một hơi nói nhiều chữ, từng chữ như lưỡi dao từ ngực ta chui ra. Ta vẫn biết hắn là hài tử ích kỷ, cần hay không cần, cái gì hắn cũng muốn giành vào tay, đối với dung túng của ngươi chung quy lại bái dười kiêu ngạo của ta, mà hắn làm sao từng lưu tâm ý của ta đối với hắn ở vị trí nào?
Như là lời nói trong yết hầu chưa nói bị cổ họng chặn lại, mặt hắn đỏ bừng. Trong lòng ta nảy lên khoái ý trả thù, nhướng mày ghé sát vào hắn nhẹ giọng nói: “Không biết tư vị của nàng ngon hay là tư vị của ngươi?”
Sắc mặt Dương Khang đột nhiên thay đổi, một chưởng đánh vào ta! Ta làm sao còn nhịn được, cầm tay hắn chế trụ, trở tay chính là một chưởng thật mạnh tát vào mặt của hắn, nhất thời nửa bên mặt sưng lên. Hắn hừ cũng không hừ một tiếng, thẹn quá hóa giận, gió táp chợt tắt sử dụng cửu âm bạch cốt trảo đưa lên trên ta.
Tuy rằng ta nguyên khí đại thương, nhưng thật sự động thủ sao hắn có thể là đối thủ của ta, liên tục bị thương, ánh mắt hắn phát lạnh, lại lấy chủy thủ ra muốn đâm ta. Ta vốn bị ghen tị cùng phẫn nộ làm thần trí mê muội, dưới mấy chiêu lệ khí càng tăng, vừa thấy đao phong, càng đỏ mắt, trên tay đầy lực hung hăng muốn chụp đỉnh đầu của hắn, đã là sát chiêu.
Hắn lại không chút tránh nẽ, cứ đâm tới, vẻ mặt đoạn tuyệt gần trong gang tấc, ta bỗng hoàn hồn, chưởng hạ xuống cũng tất sẽ lấy mạng của hắn! Khó khăn dừng lại, chỉ cảm thấy chân khí hung hãn chảy ngược về kinh mạch, toàn bộ dừng ở trên người mình, nén không đươc phun một ngụm máu, cùng lúc đó chủy thủy của hắn đâm vào ngực ta!
Sắc mặt hắn đại biến, tay cầm đao run rẩy không thôi, trong chớp mắt toàn bộ lưỡi dao đã đâm vào! Là Mục Niệm Từ ở phía sau hắn đẩy một cái! Nỗi đau tê tâm liệt phế từ nơi bị thương lan tràn mở rộng, theo phạn xạ ta chế trụ cổ họng của hắn, chăm chăm ánh mắt của hắn không nói lời nào.
“Nếu ngươi không yêu ta vì sao đối với ta như vậy? Ta há có thể tha cho ngươi làm nhục ta?” Bộ mặt hắn vặn vẹo, lộ vẻ bi thảm thất thanh nói.
“Vì sao?” Ta không biết mình hỏi cái gì, đến cuối cùng là ai yêu ai? Đến cuối cùng là ai có lỗi với ai?
“Vì sao…Bởi vì ta hận ngươi!” Một tia hoang mang xẹt qua gương mặt trắng bệch của hắn, theo đó lội kiêu ngạo tức cười, “Ta hận ngươi mạnh hơn ta, ta hận ngươi tốt với ta, ta hận chính mình mê luyến với ngươi lại cho ngươi làm nhục! Thế nhưng —— ngươi lại khiến ta cho rằng đó là yêu! Khiến ta nghĩ ngươi là người duy nhất trên thế gian này hiểu ta yêu ta……” Hắn hỗn loạn nói những lời mà trước kia chưa từng nói, nước mắt không biết khi nào đã tràn khỏi mi, “Ngươi là vết nhơ duy nhất cả đời ta, ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm.” Thanh âm dần dần yếu đi, hắn nhìn vết thương đang rỉ máu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ khiến tim người ta đập nhanh.
“Ta không muốn vì ngươi chịu khổ nữa.” Hắn vô lực tuôn ra câu cuối. Ta cảm thấy toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, nhưng ta không biết là có phải tay mình phát run hay không, chỉ cảm thấy ý thức đang dần dần rời đi, trong cơn choáng váng muốn thừa dịp cuối này đem hắn hoàn toàn cuốn vào sinh mệnh của ta, từ đây về sau đời đời kiếp kiếp khuynh phúc, sẽ không luân hồi nữa.
Nhưng hắn là chứng minh dây dưa cuối cùng trong hồng trần mà bọn ta trải qua. Ta nghĩ ta chỉ có thể lựa chọn buông tay, để hắn từ đây một mình trên đời chịu khổ. Tay của ta chế trụ ở cổ họng hắn dần buông lỏng, ngón tay đầy máu lướt qua môi hắn, cảm giác đau đớn dần dần giảm đi, trong thoáng chốc thấy hắn ngẩn ra, bỗng nhiên điên lên gọi tên của ta, luống cuống tay chân đè lên ngực của ta. Ý thức dần thoát khỏi thân thể, khóe môi ta bày ra tiếu ý, “Đúng, ta cũng yêu ngươi.” Trước đâu chưa từng yêu, sau này cũng không yêu nữa, nhưng hắn không thể nghe được.
Sau đó an bình phủ xuống trước nay chưa từng có, toàn bộ thế giới, cùng với khuôn mặt kinh ngạc của Mục Niệm Từ phía sau Dương Khang, ở trước mắt ta, dần dần mơ hồ biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.