Trong hỗn độn nảy lên một điểm, chưa từng có, ý thức dần dần hình thành. Ta chậm rãi mở to mắt, mí mắt nặng như chì, tới địa ngục rồi sao? Ta nằm trên giường, nhìn cảnh tượng bốn phía từ từ rõ lên, bố trí trong phòng quen thuộc như thế. Hay là….là thiên đường, sau giống Bạch Đà sơn như vậy? Không đúng, ta cười khổ, sao ta có thể lên thiên đường được, ta tuy nói không có giết người cuồng dại, những cũng là đồ đệ thủ đoạn độc ác, còn dụ dỗ nhiều nữ tử trong sạch như vậy, còn có….nam tử.
Dương Khang? Huyết lệ giao hòa khuông mặt hoang mang của hắn nhảy vào ký ức, ta lập tức vùng dậy, thoáng chốc toàn thân đau nhức, ngay cả tay cũng không cử động được. Lúc này mới phát hiện khắp nơi đều đau nhức ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân như không phải là của mình, không có cách nào làm cho các bộ vị nhúc nhích.
Rốt cuộc sao lại thế này? Ta cố gắng khiến mình bình tĩnh, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, đau đớn ở ngực từng chút truyền đến, đình trệ trầm trọng, lại không cảm giác cuồn cuộn. Ta lại chưa chết sao? Hai chân cũng tựa hồ có bó thảo dược, từng hồi nóng lên, nhưng lại có cảm giác thanh lãnh. Rồi đột nhiên tâm phiền ý loạn cuộn lên trong lòng.
“Khắc nhi.” Thúc phụ xuất hiện ở bên giường, cầm lấy tay của ta.
Quả thật là thúc phụ cứu ta. Nơi cổ họng dâng lên chua xót, ta không có khí lực mở miệng.
“Lúc ta chạy về, thấy Dương Khang luống cuống tay chân cầm máu cho ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-xa-dieu-dong-nhan-khac-khang-sac-me-tam-khieu/1359899/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.