Sáng hôm sau, Dương Khang một mình đưa Hoàn Nhan Hồng Liệt ra Ngưu Gia thôn, nghĩ là có sự tình bẩm báo.
Thúc phụ trầm tư một chút, nói với ta: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, xác nhận trong quá trình vào hoàng cung lấy thư có sai lầm, ta lại đi một chuyến xem có manh mối gì không, Khắc nhi ngươi chở ở đây.” Nói xong lập tức xuất môn.
Ta không ở đây chờ thì còn làm gì nữa. Lời này thúc phụ mặc dù nói với ta, cũng không kiêng dè đám người Linh Trí Thương Nhân, mấy người kia chuyển mắt, nghĩ là sợ thúc phụ ta đoạt công đầu, cũng đi theo ra cửa, nhất thời trong thôn hoang vắng trong *** chỉ còn lại một mình ta.
Không bao lâu sau, Dương Khang trở về, nhìn một mình ta ngồi trong phòng, không khỏi hơi kinh ngạc, ta cũng đỏ mặt, nhưng cảm giác miệng khô lưỡi khô, xấu hổ ho một tiếng: “Tiểu vương gia.”
Hắn không để ý đến xưng hô xa lánh này, đến gần bên ta, trầm ngâm nói: “Âu Dương Khắc, ngươi quả nhiên muốn về Bạch Đà sơn?”
Ta hít một hơi sâu, đáp: “Đúng vậy.”
Hắn im lặng không nói, vẻ mặt ảm đảm, lòng ta không nở, nhẹ giọng nói: “Âu Dương Khắc đã thành phế nhân, hiện tại trung đô tình thế nguy cấp, sao lại dám phiền tiểu…ngươi tốn nhiều tâm tư.”
Hắn nhìn vào mắt của ta: “Đúng vậy, Trung đô bị vây, ta cần phải nhanh chóng trở về. Từ biệt này, ngươi không sợ từ đây về sau không thấy được ta sao?” Trong lòng ta căng thẳng, nói không ra lời, chỉ nghe hắn nói: “Ngươi dẫn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-xa-dieu-dong-nhan-khac-khang-sac-me-tam-khieu/1359897/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.