“Khang.” Ta gọi khẽ một tiếng, hắn quay đầu lại, tối đen nên không trong thấy vẻ mặt của hắn. Kỳ thật ta biết hắn để ý, bằng không hắn sẽ không đâm bị thương Quách Tĩnh, hắn muốn Hoàng Dung chịu đựng cảm giác khi đó của hắn, cảm giác người mình quan tâm bị tổn thương.
Một tiếng cười lạnh vang đến: “Đừng nằm mơ, ta để ý ngươi? Buồn cười!” Ngữ khí rùng mình, lộ ra ác độc cùng kị hận, “ngươi ỷ vào võ công cao hơn ta mà làm nhục ta, ngươi nghĩ ta cam tâm tình nguyện? Hừ! Mỗi lần thân mật với ngươi, ta đều cảm thấy ghê tởm!” Không biết ánh sáng nơi nào chiếu lên khuôn mặt của hắn, trước sau vẫn tuấn mỹ, lại thật dữ tợn, trong mắt chán ghét cùng cừu hận như hai ngọn lửa thiêu đốt trong mắt ta, trong lòng, thoáng chốc ta cảm thấy khí xuyên qua, như lúc tảng đá ngàn cân rơi xuống.
Âu — Dương — Khắc, ngươi có nên chết hay không?
Ta thất kinh, trượt chân, mất trọng tâm rơi vào hố sâu hư không vĩnh viễn không thấy đáy, ta cuống cuồng mở miệng, ê a lại nói không được…
Khắc nhi!
Ta mở choàng mắt, ngồi dậy, cố sức thở, chỉ cảm thấy cả người mồ hôi ướt sũng, trái tim đập mạnh không ngừng. Tàn ảnh xinh đẹp tuyệt trần mà oán hận kia còn đang trước mắt không tiêu tan, phân không rõ là thật hay mơ.
“Khắc nhi!” Thúc phụ không biết khi nào xuất hiện ở đầu giường, nắm lấy tay của ta truyền nội lực, tim đập nhanh thoáng bình ổn.
“……Thúc phụ.” Hơn nửa ngày ta mới thở hổn hển, yết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-xa-dieu-dong-nhan-khac-khang-sac-me-tam-khieu/1359896/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.