Bốn giờ sáng. Tại biển đông đại lục.
Quân đội vượt qua lưới điện cao áp phòng hộ.
Ở nơi tối tăm sâu thẳm, lưới điện cũng đen ngòm, có ánh bạc chợt lóe qua.
Đầu thu thời tiết hơi lạnh. Áo khoác màu đen và áo sơ mi màu xám cũng làmcho Diệp Diễm cao lớn càng thêm vẻ lành lạnh nghiêm túc. Trong tiềm thức của Trình Thanh Lam, trang phục như vậy tạo nên cảm giác thanh lịch tao nhã của người thanh niên chứ không phải là vị tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn dắt sáu nghìn người lính khỏe mạnh đánh lui hơn vạn Zombie của hai trăm năm sau.
Anh nhấc cánh cửa kim loại xám xịt nặng nề gắn trên vách núi Lâm Hải lên,để lộ cửa động đen nhánh. Cửa động rất nhỏ, chỉ vừa một người khom lưngđi qua.
Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn tia thăm dò lướt qua khiến bầu trời cao sángtrưng như ban ngày. Đó không phải là đèn pha bình thường, màu trắng nhạt mà chiếu lên người có thể đốt thấu ba tấc dưới da trong nháy mắt. Côkhẽ hỏi: “Vào thành từ đây sao? Đơn giản vậy à?”
“Hồi anh mười lăm tuổi, mẹ đã đưa anh rời khỏi Nam Thành qua lối này.” Diệp Diễm khẽ nói, xoay người bước vào cửa động tối tăm.
Trình Thanh Lam giật mình, thiếu niên Diệp Diễm bị gia tộc ruồng bỏ cất giấu câu chuyện gì?
Cô theo sát phía sau, Trần Giai Tân mang súng đi sau cùng, nhẹ nhàng đóngcửa kim loại lại. Ba người hoàn toàn đi vào nơi tối đen. Lối đi ngangqua lưới điện phòng hộ cao gần năm mươi mét và thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952982/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.